Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhLúc đầu Hứa Dệt chạy vào lớp còn chưa phát hiện ra tất cả học sinh và giáo viên ở đây cô đều không quen biết, cô đến trễ vài phút, giáo viên đang giảng trên PPT kỳ quái liếc mắt nhìn cô gái nhỏ lén lút bước vào.
Thương Ôn Hứa và bạn anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi Hứa Dệt tiến vào, cô nghiêng đầu nhìn đông nhìn tây tìm bóng dáng của Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát, các nam sinh ngồi ở hàng sau vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái liền nhao nhao lên.
Hứa Dệt không kịp chú ý tới, hiện tại cô nhìn những gương mặt xa lạ trong lòng bắt đầu lo lắng, bước chân không nhịn được mà tăng tốc độ đi về phía hàng sau cùng.
Hiếm hoi lắm mới được một ngày Thương đại nhân không ngủ trong giờ học, anh lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra, thỉnh thoảng còn ngó xem cô có trả lời tin nhắn hay không.
Nhưng mà khung tin nhắn của đối phương vẫn không nhúc nhích, lại thêm việc xung quanh đột nhiên ồn ào, anh ném điện thoại vào trong ngăn bàn, chân dài duỗi về phía trước, dựa lưng vào ghế chuẩn bị đi ngủ.
.
Vị trí của Thương Ôn Hứa đúng lúc đối diện với lối đi, kết quả vừa nhắm mắt lại, tay áo bị người khác nhẹ nhàng kéo xuống, theo đó là giọng nói mà mấy ngày nay không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, đột nhiên xuất hiện: “Đàn anh, anh cũng tới đây nghe giảng à?”
Âm cuối cô hơi nhếch lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng lại không nén được sự ngạc nhiên bên trong.
Thương Ôn Hứa chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí, anh còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.
Hứa Dệt vốn khom lưng tiến vào phòng học, lúc nhìn thấy đàn anh, hai mắt cô sáng lên, giống như tìm được vị cứu tinh đời mình vậy.
Thương Ôn Hứa cúi đầu rồi mở mắt, theo bản năng nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn vô tội lại tràn đầy vui sướng, ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của anh, hai người cách nhau rất gần, vừa cúi người xuống tầm mắt Hứa Dệt thẳng tắp đụng vào con ngươi của người trước mặt, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của cô trong đó.
Cô rụt cái đầu nhỏ xù xì lại, hơi xấu hổ cong cong mắt, lặng lẽ thè lưỡi.
Giáo viên trước bục giảng còn đang giảng bài, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của sinh viên đi muộn như cô, nhưng Hứa Dệt vẫn chột dạ, tận lực giấu mình trước ánh mắt của giáo viên.
Vừa rồi Hứa Dệt nhìn thấy Thương Ôn Hứa, liền chạy lại chào hỏi anh, sau đó lại nghĩ tới bây giờ đang trong lớp học, cô không thể quấy rầy người ta học bài được, liền xoay đầu nhìn quanh bốn phía tìm chỗ ngồi.
Sau khi lướt qua một vòng, cô phát hiện chỗ ngồi trong khu vực này dường như bán rất chạy*?
(*Bán rất chạy: tức là đã kín hết chỗ.
)
Cuối cùng ánh mắt của cô xuyên qua đám người, thấy ở đầu kia của lớp học —— vẫn còn chỗ trống.
Hứa Dệt quay đầu lại, nhìn đàn anh cười, nói: “Đàn anh, em không quấy rầy anh nữa, em qua bên kia ngồi nha.
”
Nói xong, cô xoay người, đứng thẳng dậy chuẩn bị đi tới chỗ trống đó.
Khi hàng cuối cùng của bọn họ phát ra tiếng động vang vọng đến mọi ngóc ngách trong phòng học, thì lúc này Hứa Dệt đã đặt mông trên đùi Thương Ôn Hứa, chính cô còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì vừa xảy ra, thì cả phòng học đều quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Hứa Dệt chưa từng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, đầu cô ‘ong’ một cái, sau đó hai má đỏ bừng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Cô làm thế nào cũng không thể nghĩ tới việc đàn anh sẽ kéo tay cô lại, mà cô ngồi trên đùi Thương Ôn Hứa hoàn toàn là bởi vì theo quán tính lùi về phía sau!!!
Sách giáo khoa trên mặt bàn, cùng với túi Hứa Dệt đeo trên vai, sau khi cô ngồi xuống, mấy thứ đó đồng loạt rơi xuống đất.
Động tĩnh quá lớn, không muốn người khác chú ý cũng khó.
Lúc đầu Thương Ôn Hứa chỉ muốn giữ chặt cô lại, nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn cô rời đi.
Huống hồ phía bên trong anh vẫn còn một chỗ trống, anh muốn giữ cô lại sau đó để cho bọn Trần Viễn di chuyển vào là được.
Điều này xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Hứa Dệt vội vàng che mặt mình, hoảng hốt đứng lên từ trên người Thương Ôn Hứa, cô cúi đầu theo thói quen xin lỗi đàn anh trước.
Giọng nói của cô mang theo một chút ủy khuất và không biết phải làm gì, hai tai cô đã sớm đỏ bừng, đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Hứa Dệt sắp khóc rồi.
Hai tay che mặt không dám buông ra, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, thậm chí