Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhLúc Hứa Dệt đang tựa vào cửa sổ xe buýt thì bị người ta đánh thức, khi xuống xe cô vẫn hơi buồn ngủ, cả người sửng sốt đứng bên ngoài trạm xe rất lâu mới phản ứng được là mình ngủ quên.
Mặc dù đã tỉnh táo, nhưng vẫn còn ngái ngủ.
Không nhịn được, Hứa Dệt giơ tay lên che miệng, ngáp một cái, mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
Tầm mắt dần dần mơ hồ, cô nhịn không nổi, ngáp liên tiếp vài cái không ngừng, đuôi mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Hứa Dệt đi vào trong, lau sạch nước mắt trên mặt, cả người như rơi vào cõi thần tiên.
Giống như một con ma lang thang không hề có cảm xúc, thần sắc mờ mịt, nhẹ nhàng bay tới bay lui.
Cô qua cửa kiểm tra an ninh đi tới cổng số 4 trong trạm xe buýt, lúc này vừa vặn là thời gian lên xe, Hứa Dệt ngoan ngoãn xếp hàng phía sau đợi quẹt thẻ.
Đến lượt cô, một tiếng máy móc vang lên, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng có thể làm cho hành khách xếp hàng trong khu vực này nghe thấy, “Số dư không đủ xin vui lòng nạp tiền.
”
“……”
Hứa Dệt nghĩ, hôm nay có phải cô không nên ra ngoài không?
Bởi vì trong thẻ không có tiền, nhân viên bảo cô nạp thẻ rồi lên xe, Hứa Dệt lại trở về khu kiểm tra an ninh, vội vàng chạy tới quầy dịch vụ.
Khi đến quầy dịch vụ, Hứa Dệt lấy điện thoại di động ra yêu cầu dùng wechat thanh toán thẻ, trên mặt nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn, dùng tiếng phổ thông tròn trịa nói với cô: “Xin lỗi, Wechat và Alipay không hỗ trợ thanh toán nạp tiền vào thẻ xe buýt.
”
“?”
Hứa Dệt ngẩng đầu, trong mắt đều là khó hiểu cùng nghi hoặc.
Cô cầm thẻ xe buýt trong tay, trước khi đi không từ bỏ ý định hỏi một câu: “Chị ơi, chị có tiền mặt không? Tôi có thể đổi qua WeChat.
”
Trong suốt quá trình, nhân viên công tác đều khéo léo mỉm cười, nhìn em gái đáng yêu từ đầu đến chân trước mắt, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không có, thật sự không thể giúp gì được.
”
Nghe vậy, Hứa Dệt khóc ròng rời khỏi quầy dịch vụ, vì chuyện này cô đột nhiên phát hiện tiền mặt vẫn rất quan trọng QAQ
Xem ra sau này phải chuẩn bị một ít tiền mặt trong túi đề phòng vạn nhất.
Hứa Dệt đi tới phòng vé, kiễng chân quét mắt nhìn một vòng qua đám người đang xếp hàng mua vé, bán vé cũng không hỗ trợ thanh toán bằng WeChat, Alipay.
Cô gãi gãi đầu mình, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu bởi vì động tác của cô mà bị xù lên, cô lại một lần nữa bỏ túi nhỏ của mình ra khỏi vai qua cửa kiểm tra an ninh, mở điện thoại di động chuẩn bị sử dụng chức năng “Giao thông đi lại” của Alipay.
Thời gian xe buýt khởi hành về nhà còn khoảng nửa tiếng, cô chờ ở một bên, lúc mở điện thoại mới chú ý tới mình có ba cuộc gọi nhỡ, một là mẹ gọi tới, còn có hai số lạ.
Hứa Dệt suy nghĩ số lạ này có phải là điện thoại tiếp thị hay không, ấn số của Trương Nhan gọi lại.
Bên kia rất nhanh đã nhận máy, Hứa Dệt kể lại tình huống hiện tại của mình, cũng báo bình an, mà Trương Nhan đối với việc cô ngủ quên trên xe buýt đã thành thói quen, giống như hàng ngày nhắc nhở cô một trận.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Dệt mở wechat ra nhìn thấy một thông báo thêm bạn tốt, tin nhắn ghi chú là hai chữ “đàn anh”.
Lúc này, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của đàn anh liền nhảy ra khỏi đầu, Hứa Dệt không chút do dự, thoải mái ấn nút “chấp nhận” màu xanh lá cây sau tên wechat của đối phương.
Nửa tiếng nói dài không dài nói ngắn không ngắn, Hứa Dệt đợi không bao lâu thì một đội ngũ mới đã bắt đầu xếp hàng, cô không còn quan tâm đến WeChat nữa, giao diện chuyển sang mã xe buýt của Alipay.
Lần đầu tiên cô sử dụng thứ này, đến lượt cô, trái tim nhỏ bé “thình thịch” nhảy lên, còn rất khẩn trương.
“Định dạng mã QR sai.
” Khi tiếng nữ lạnh như băng lại vang lên, Hứa Dệt nhắm mắt, bộp một tiếng che hai má mình lại.
Nhân viên công tác thấy lại là cô bé này, tốt bụng hỏi một câu: “Vừa rồi không đi nạp thẻ xe buýt à?”
Hứa Dệt yên lặng chuyển sang bên cạnh nhường đường cho người xếp hàng phía sau, cô có chút nhụt chí cúi đầu xuống, đáng thương bĩu môi: “Quầy phục vụ nói dùng tiền mặt mới có thể thanh toán.
”
“Làm cái gì không biết?” Nhân viên công tác vừa nghe xong, tầm mắt nhìn về phía quầy dịch vụ, lập tức bất mãn, cô ấy nói với Hứa Dệt: “Em đi tìm bảo vệ an ninh, có thể nạp tiền trên mạng, cô bé ở quầy dịch vụ kia sao lại không nói với em chứ.
”
Nói xong, nhân viên nhặt hết vé của người khác.
Hứa Dệt nghe thấy cô nói vậy, đôi mắt vừa tối lập tức sáng lên, cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng chạy tới chỗ an ninh.
Bảo vệ thấy cô bé này cũng không biết đã ra ra vào vào bao nhiêu lần, tay chỉ chỉ về phía cửa sổ bên trong, “Bên kia có hướng dẫn, cô cứ làm theo đó đi.
”
Hứa Dệt nhìn theo hướng bảo vệ nói, chỉ nhìn thấy tấm biển quảng cáo hình người Trương Nghệ Hưng dựng thẳng, làm gì có bước nạp tiền nào?
Người đi đường qua lại phải kiểm tra an ninh rất nhiều, bảo vệ căn bản không để ý tới cô, Hứa Dệt bán tín bán nghi di chuyển về phía biển quảng cáo hình người.
Nhân viên kiểm tra vé vừa rồi lại sợ cô bé không tìm được, không biết lấy được cái loa ở đâu, hướng tới bóng lưng cô nói: “Đi về phía trước, không phải nơi đó.
”
Hứa Dệt còn đang suy nghĩ cái quảng cáo của Trương Nghệ Hưng bị hoảng sợ, cô xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy lúc này…
Có vẻ như toàn bộ trạm xe đang nhìn mình.
Sự nhiệt tình của các nhân viên trong trạm xe khiến cô thấy xấu hổ, không chỉ nhân viên ở cổng số 4 cầm loa, số 1 2 3… Tất cả nhân viên đều cầm loa đến chỉ đường cho cô.
Thiếu chút nữa Hứa Dệt ảo giác rằng mình sẽ lạc đường ở trạm xe buýt này, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cô khóc không ra nước mắt che má, theo lời các nhân viên công tác nói cô rốt cục cũng tìm được tờ giấy A4 dán trên tường đã không còn dính nhiều lắm, lung lay sắp rơi.
Chờ cô vất vả nạp tiền vào thẻ xe buýt xong, xe buýt cũng đã không thấy bóng dáng.
–
Lúc Hứa Dệt lên