Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhSau khi chủ thớt bị mấy người Thương Ôn Hứa chặn trong phòng ngủ, thì biết được nguyên nhân hậu quả của việc Thương Ôn Hứa lên xe cảnh sát ngày đó, hắn lúng túng đăng một bài viết thanh minh, không chỉ như thế, còn bị Thương Ôn Hứa sai đưa bữa sáng một tháng cho cô gái liên quan đến bài viết.
Hầu như mỗi buổi sáng Hứa Dệt đều dậy sớm chạy bộ, thỉnh thoảng có mấy ngày vì buổi tối đọc tiểu thuyết đến khuya mà nằm trên giường một hồi.
Hôm nay cô xuống lầu như thường lệ, nam sinh không chịu buông tha cho cô mấy ngày nay vẫn mang bữa sáng đứng dưới gốc cây lớn đối diện ký túc xá nữ chờ cô.
Hứa Dệt than thở một tiếng đi qua, mặc dù biết nói như vậy không có tác dụng gì, nhưng vẫn nhịn không nổi mở miệng nói: “Cậu không cần tặng cho tôi đâu, huống hồ bài viết kia cũng không gây tổn hại gì với tôi mà.
”
Nam sinh cao hơn Hứa Dệt một cái đầu, hắn ta nghe vậy vẫn vô cùng bướng bỉnh nhét bữa sáng trong tay vào lòng Hứa Dệt, nghiêm túc nói: “Tôi đáp ứng đàn anh một tháng đưa bữa sáng cho cậu, tôi sẽ không nuốt lời.
”
Hắn ta và Hứa Dệt học cùng lớp, kỳ thật ngay từ ngày đầu hắn đến trường, biết trong trường có một nhân vật nổi bật như Thương Ôn Hứa, lại được nữ sinh hoan nghênh, hắn ta khịt mũi coi thường.
Đối tượng thảo luận trong miệng nữ sinh xung quanh ba câu không rời khỏi Thương Ôn Hứa, hắn nghĩ, có lẽ Thương Ôn Hứa ỷ vào gương mặt có chút vốn liếng của mình nên mới có thể nổi danh như vậy? Có lẽ là do ghen tị, hắn có chút khó chịu với vị đàn anh này.
Lại trùng hợp ngày Thương Ôn Hứa vô cùng chính nghĩa làm việc tốt, hắn vừa vặn đi ngang qua bên ngoài nhà hàng, khi đó trong cửa hàng đã đánh nhau, động tĩnh náo loạn không nhỏ, lúc hắn đi vào trong xem lại không khéo thấy cảnh Thương Ôn Hứa làm cho tay người ta trật khớp.
Chuyện tiếp theo, bởi vì trong lòng mình có chút thành kiến ban đầu, mà bổ não ra xây dựng nội dung bài viết trái ngược với hiện thực.
May mà hắn cũng là người co được dãn được, biết sai thì sửa, cũng có thể hạ mặt mũi nói lời xin lỗi.
Nam sinh đưa bữa sáng cho Hứa Dệt xong liền nói lời tạm biệt rời đi.
Hứa Dệt nhìn hộp KFC trong tay, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng nam sinh đang dần đi xa.
Chuyện gì vậy trời???
Cô mang theo bữa sáng đến sân thể dục, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Thương Ôn Hứa: Đàn anh, anh có thể bảo bạn kia không cần mang bữa sáng cho em nữa được không >人<
Hôm nay Thương Ôn Hứa hình như rất bận rộn, đến lúc Hứa Dệt sắp lên lớp mới trả lời tin nhắn.
Hứa Dệt nằm sấp trên bàn học, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mặt không chớp mắt, cô mím môi trong vô thức, cây bút màu hồng trái tim bị cô đặt giữa môi và mũi mình.
Khi tin nhắn gửi đến, bút cũng trượt xuống bàn.
Động tĩnh không nhỏ, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát ngồi ở một bên nhìn cô mấy lần.
Hứa Dệt tỏ vẻ xin lỗi, ngồi thẳng dậy bắt đầu nghiêm túc đọc tin nhắn.
Đàn anh tốt bụng: Sao thế? Không ngon à?
Đâu phải là không ngon.
Hứa Dệt buồn rầu nghĩ, tay nhanh chóng bấm chữ trả lời đối phương.
【 Hứa zZZ: Không phải, chỉ là em cảm thấy như thế rất phiền phức > < 】
Hứa Dệt nhìn thời gian ở góc trên bên phải màn hình, đợi hai phút, bên kia vẫn im ắng.
【 Hứa zZZ: Đàn anh, anh đi nói với cậu ta một chút, được không? 】
【 Hứa zZZ: Em đã nói với cậu ta, nhưng bị từ chối rồi > < 】
Thời gian chờ đối phương trả lời tin nhắn rất dài, trước bục giảng, giáo viên đã bắt đầu giảng bài, Hứa Dệt chuyển điện thoại đến bên cạnh túi bút, thầm nghĩ nếu đàn anh trả lời lại, màn hình điện thoại di động sẽ sáng lên, cô sẽ không bỏ qua tin nhắn của đàn anh.
Nhưng chờ đợi mãi, Hứa Dệt nằm sấp trên bàn học, giáo viên đứng trước bục giảng, giảng bài giống như đang hát thôi miên vậy, đầu Hứa Dệt thỉnh thoảng lại dập một cái, cuối cùng cũng không kiên trì nổi mà ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy lần nữa, thì đã tan học rồi, Hứa Dệt đứng thẳng người, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ của mình, các bạn học xung quanh nhao nhao đứng lên sửa sang lại sách giáo khoa cùng vở ghi chép, sau đó tụm năm tụm ba ra khỏi lớp học.
Hứa Dệt vừa ngủ một giấc, mặc dù đã tỉnh, nhưng đầu vẫn có chút đau nhức.
Cô cũng thu dọn đồ đạc của mình, Tĩnh Tĩnh thấy cô thu dọn gần hết, đưa điện thoại trong tay mình đến trước mặt Hứa Dệt: “Sau trường học mới mở một khu nhà ma, buổi chiều chúng ta không có lớp học, đi cùng nhau không?”
Tiểu Bát vốn không định đi cùng Tĩnh Tĩnh đến nhà ma, cô ấy nghe xong, một tay kéo Tĩnh Tĩnh: “Buổi chiều tớ cùng cậu đi, Chi Chi cậu ấy nhìn nhỏ như vậy, lá gan khẳng định cũng không lớn.
”
Hứa Dệt nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, bất tri bất giác nhẹ nhàng “A” một tiếng, không đồng ý cũng không phủ định lời Tiểu Bát nói, chỉ tự mình nói: “Vậy các cậu đi đi, tớ không đi đâu.
”
Tĩnh Tĩnh còn muốn nói cái gì đó, nhưng bị Tiểu Bát lôi kéo ra khỏi lớp học, cũng không kịp nói với Hứa Dệt, cuối cùng trước khi ra khỏi lớp chỉ có thể vẫy tay từ xa tạm biệt Hứa Dệt.
Lúc này Diêu Thi Kỳ đi ngang qua cô, nhìn thấy chỉ có một mình cô, chần chờ một giây, hỏi: “Cùng đi ăn cơm không?”
Kỳ thật một mình Hứa Dệt ăn cơm cũng đã thành thói quen, nghe vậy hơi sửng sốt một chút, cô đối diện với ánh mắt Diêu Thi Kỳ.
Đột nhiên, hai người từ trong mắt đối phương nhìn ra được cái gì đó, rồi nhìn nhau cười cười, Hứa Dệt đeo túi lên trên vai, nhẹ nhàng trả lời: “Đi thôi.
”
Tuy rằng hai người bọn họ có tính cách bất đồng, nhưng đôi khi lại có chút giống nhau.
Ví dụ như, đã quen với việc một mình.
Sau khi Diêu Thi Kỳ đưa ra lời mời, trong lòng lập tức hối hận.
Thói quen của mỗi người đều không giống nhau, nếu Hứa Dệt là một người thích làm việc một mình, như vậy phần lời mời tốt bụng này của cô, chẳng phải sẽ dẫn đến phiền phức sao?
Diêu Thi Kỳ nghĩ, bình thường mình là một người không quá để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng vừa rồi cô nhìn thấy Hứa Dệt có chút đáng thương, thế mà lại không nhịn được tiến lên an ủi người ta.
Thật là!!!
Cũng may Hứa Dệt cũng không cự tuyệt, hai người đi đến căng tin gần đó nhất.
Trong bữa ăn, đàn anh trả lời tin nhắn cho cô: Ok, cậu ta sẽ không làm phiền em nữa.
Nói như vậy, đàn anh đồng ý giúp cô rồi.
Hứa Dệt nhìn thấy, trong nháy mắt mặt mày hớn nở nụ cười, gửi cho đối phương một nhãn