Editor: Bee + Beta: Khiết Dĩ ThanhMặc dù đàn anh tốt bụng nói không cần trả tiền áo, nhưng Hứa Dệt vẫn mở trang web chính thức của thương hiệu trên áo mà anh đã mặc.
Sau khi tìm thấy nó, cô nuốt nước miếng, im lặng đóng trang web lại.
Chiếc áo này bằng cả một tháng rưỡi chi phí sinh hoạt của cô!
Hứa Dệt rụt vai lại, thật đáng sợ.
Quần áo đắt tiền như vậy, e rằng không phải là chuyện mà một hai bữa có thể giải quyết được.
Chương trình học của Hứa Dệt từ thứ hai đến thứ tư thì vẫn ổn, còn thứ năm đến thứ sáu thì tương đối nhiều.
Trong mấy ngày qua, cô vừa học vừa thấp thỏm trong lòng.
Tiết học cuối cùng vào chiều thứ tư là môn thể dục.
Hứa Dệt, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát cùng chọn học cầu lông.
Một người bạn khác cùng phòng của họ thì chọn học bóng chuyền và rời đi mà không nói một lời khi ra khỏi ký túc xá.
Sau khi cô ấy rời đi, ký túc xá vốn yên tĩnh liền trở nên sống động.
Khi đã thay đổi vẻ trầm lặng ban đầu, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát cùng kéo Hứa Dệt ra khỏi phòng, cùng nhau ra sân thể dục.
“Diêu Thy Kỳ cũng thật là quá quắt.
Mình thấy cậu ta quen được thiếu gia nào đó ở ngoài trường, nên tự cao tự đại.” Tiểu Bát nghĩ Diêu Thy Kỳ xịt nước hoa Chanel, rồi đi loanh quanh trong phòng ngủ như là sợ người khác không biết mùi trên cơ thể cô ta rất đắt tiền.
Tĩnh Tĩnh vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Bát, vuốt tóc cô ấy, nói: “Cậu còn không biết tính cách của cậu ta ra sao sao.
Ngày đầu tiên cậu đã luôn dán mắt vào trán cậu ta như Tam Lang Thần, chúng ta đừng quan tâm đến cậu ta làm gì.”
“Tam Lang Thần” là Tĩnh Tĩnh dựa vào tên “Nhị Lang Thần” mà gọi.
“Nhị Lang Thần” có một mắt trên trán, nếu có hai mắt liền gọi là “Tam Lang Thần”.
Kể từ khi “Tam Lang Thần” và họ trở thành bạn cùng phòng, sự khinh bỉ hàng ngày đều hiện rõ trên khuôn mặt, bởi vì cuộc sống hàng ngày của ba người họ, có thể giải quyết được cái bụng đói với 20 hoặc 30 tệ mỗi bữa, còn “Tam Lang Thần” thì không ăn lấy một bữa.
Các cô vẫn nhớ rõ hôm huấn luyện quân sự vào cuối tuần, Tiểu Bát nghe được một tin tức.
Diêu Thy Kỳ tham gia vào nhóm con gái nhà giàu, rồi sau đó cặp kè với đám thiếu gia trong quán bar bên ngoài trường học bằng tốc độ ánh sáng.
Sau đó, mỗi ngày cô ta đều đi sớm về muộn, không có cô ta ở trong phòng, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đều cảm thấy không khí còn trong lành hơn lúc cô ta ở đây.
“Này, nhân tiện, tại sao đêm qua Diêu Thy Kỳ lại muốn đưa cho cậu cái cốc pha lê vậy?” Không gì có thể thoát khỏi ánh mắt của Tiểu Bát.
Cô chạm khuỷu tay vào cánh tay của Hứa Dệt: “Cậu không thể chỉ vì cậu ta đưa cho cái cốc mà phản lại bạn bè nha!”
Hứa Dệt chậm rãi nói: “Hả?” Vừa rồi cô vẫn đang suy nghĩ miên man, nghĩ cách trả lại chiếc áo với giá bốn chữ số cho đàn anh tốt bụng đó.
Sau khi phản ứng lại, cô đưa tay lên xoa xoa chóp mũi: “Ồ, do hôm trước cậu ta vô tình làm hư cốc nước của tớ.” Sau đó, cô gãi gãi đầu: “Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Điều cô không ngờ là Diêu Thi Kỳ đã trở về vào ngày hôm sau và mua cho cô một cái cốc mới.
“Có vẻ như cậu ta khá tự giác, biết là phải trả cho cậu một cái cốc mới.”
Hứa Dệt thậm chí không nghe lọt tai những gì họ nói.
Tự giác sao…
Hứa Dệt cảm thấy mình đã làm dơ áo của đàn anh, không chỉ mời người ta ăn cơm mà còn phải trả tiền chiếc áo cho anh, nhưng đó không phải là một số tiền nhỏ.
Khi đến sân vận động, mọi người đều tập trung thành từng hàng, lớp thể dục đứng trước điểm danh, sau đó dẫn mọi người chuẩn bị các động tác như thường ngày, sau khi sinh hoạt xong, giáo viên yêu cầu các học sinh thi đấu cầu lông.
Như người ta nói, nếu ba người chơi chung với nhau, một người sẽ rơi vào đội khác.
Hứa Dệt không có muốn chơi cầu lông, vì vậy cô chủ động rời khỏi nhóm, ngồi xuống bồn hoa gần đó xem bọn họ thi đấu, hai tay