Editor: Yulmi2704
Vé máy bay cũng đã mua rồi, không đi không được. Tô Bối đứng trên bả vai mẹ nhìn ra cửa sân bay tìm kiếm bóng dáng Hồ Thừa Nghị.
Tô Văn Thư thì đứng bên vai phải của Lâm Bình.
Không còn cách nào khác, ông không có visa, lén lút sang được đến đây là giỏi lắm rồi.
Trên vai Lâm Bình là hai loài vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp quốc gia, quả thực là hiếm có. Bà cùng đồng nghiệp trong công ty quay về nước, lúc tới sân bay thời gian còn rất sớm, cách giờ lên máy bay một lúc lâu.
Đồng nghiệp đều đi mua đồ lưu niệm cả.
Lâm Bình cũng định đi bèn giao con gái cho chồng trông coi.
“Vợ, có điện thoại không?” Tô Văn Thư lấy lòng nói.
Lâm Bình khoát tay, không suy nghĩ nói: “Quay về nước E đã.”
Đặt hai con sóc bay trên bả vai xuống ghế, sau đó xoay người đi được mấy lại quay trở lại dặn dò: “Không ai được gây chuyện, nếu không cứ đợi đấy.”
Lâm Bình hừ một tiếng rồi rời đi, Tô Bối tò mò nhìn ba Tô.
Tô Văn Thư bị nhìn bèn nói: “Cục cưng, con nhìn gì thế?”
Bây giờ Tô Bối có chút loạn.
“Ba, không phải ba là người sao? Cũng không đúng, ba là yêu tinh…”
Tô Bối có chút choáng váng, vậy rốt cuộc ba là người hay yêu tinh.
Trong ấn tượng của cô, ba luôn luôn là người, cho nên ba phải là người mới đúng. Nhưng cô cũng nhớ hình như có lần mẹ đã nói ba là yêu tinh…
Nhưng thời gian đã quá lâu mà lúc đó Tô Bối còn nhỏ, không biết là đúng hay sai.
Tô Văn Thư ôm bảo bối nhà mình, cười nói: “Ba có đẹp không?”
Tô Bối gật đầu.
Dáng vẻ của ba Tô nếu đứng giữa đám sóc bay khác thì cũng không tính là nổi bật, nhưng ông lại có đôi mắt nhỏ dài, đuôi mắt hơi xếch lên, cảm giác giống đang cười.
Đương nhiên trong mắt loài người thì những thứ này cũng không có gì khác nhau.
Con gái nhà mình quá thật thà, Tô Văn Thư ôm Tô Bối xoay vòng vòng: “Bối Bối nhà chúng ta cũng rất đáng yêu, lúc biến thành người nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.”
Hồ Thừa Nghị đã nhìn thấy Tô Bối từ xa, đương nhiên cũng nhìn thấy Tô Văn Thư. Cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra thân phận của con sóc bay lớn hơn kia.
Quản gia nghe lệnh đẩy anh đi về phía Tô Bối.
Thấy mục tiêu của Hồ Thừa Nghị là hai con sóc bay kia thì trong lòng lại có chút buồn bực.
Tô Bối kêu lên một tiếng, chạy nhanh đến chỗ Hồ Thừa Nghị. Tô Văn Thư đến cái đuôi cũng không bắt được, cứ thế nhìn con gái nhà mình bỏ rơi ba, xoay người nhào vào lòng người đàn ông khác.
Được lắm, bây giờ ông đã có thể hiểu cảm giác của cha vợ năm đó trong hôn lễ lúc đó, có lẽ là muốn đánh ông sung tím mặt mũi.
Bây giờ ông cũng muốn làm như vậy!
Tô Bối dụi dụi vào người Hồ Thừa Nghị, ngồi trên tay anh nói với ba Tô: “Ba, ba, nhìn, nhìn này!”
Cái đuôi nhỏ của Tô Bối vểnh cả lên trời, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang dương dương đắc ý trước mặt, đột nhiên trong lòng Hồ Thừa Nghị lại cảm thấy ấm áp.
“Ừm, chỉ có hai người thôi sao?”
Tô Văn Thư tức giận nói: “Vợ tôi đi mua đồ rồi.”
Nhưng đương nhiên là hai người giao tiếp không thành công, Hồ Thừa Nghị nghe không hiểu cũng không quá miễn cưỡng, anh đến để tiễn Tô Bối, nhân tiện hỏi địa chỉ nhà cô.
Hồ Thừa Nghị lấy từ trong túi ra một cái nơ con bướm nhỏ nhắn, đưa cho Tô Bối: “Thích không?”
Bây giờ trong lòng Tô Bối chỉ toàn là Hồ Thừa Nghị, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến nơ con bướm gì nữa, chỉ vội vàng gật đầu.
Mấy cái nơ lần trước Hồ Thừa Nghị thắt cho Tô Bối đều là tạm thời, rất dễ rơi, còn cái này là do anh đã đặc biệt đi mua.
Màu tím nhạt, vô cùng hợp với bộ lông màu xám trắng của vật nhỏ.
Quản gia đứng sau lưng anh bất đắc dĩ nhếch mép một cái. Đại thiếu gia đã đạp đổ hình tượng trong lòng ông rồi.
Hồ gia là đại gia tộc ở thành phố L, sau chiến loạn mới tách ra, những dòng thứ khác ngày càng sa sút, chỉ có ông nội của Hồ Thừa Nghị là có thiên phú kinh doanh, càng lăn lộn càng có của ăn của để.
Lão gia chỉ có một người con trai, nhưng lại mê bài bạc gái gú. Lúc còn trẻ chỉ chơi bời đàng điếm, có không ít con riêng. Hồ Thừa Nghị là con trai độc nhất của ông ta và vợ, nhưng cũng không phải con trai trưởng. Đây là một chút chuyện xưa khác.
Theo quy định của nước L thì đàn ông phải đi nghĩ vụ quân sự, nhưng nếu người nào có quan hệ thì có thể trốn được. Bởi vì nước L ở gần nước D và nước A, mà hai nước này thường xuyên có chiến loạn, thường có dân tị nạn hoặc phần tử khủng bố cố gắng vượt biên, nên nếu nhập ngũ thì có thể sẽ phải đến nơi này.
Đáng tiếc mẹ Hồ Thừa Nghị lại là một cái bánh bao mềm, mà tình nhân bên gối chỉ cần thồi vài lời vào tai cha, Hồ Thừa Nghị tốt nghiệp đại học xong bèn đầu quân thẳng vào quân đội.
Hồ Thừa Nghị ở trong bộ đội hai năm, lại đến biên giới địa phương thêm hai năm nữa rồi mới quay về.
Mà ả tình nhân của cha anh vào ngày thứ 3 sau khi anh trở về đã hoàn toàn biến mất ở thành phố L.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy Hồ Thừa Nghị giở trò quỷ, ả tình nhân kia sau khi rời khỏi thành phố L đã bị giết, chuyện này chủ yếu đều là người trước truyền miệng người sau.
Bởi vì trong thời gian tại ngũ Hồ Thừa Nghị từng đánh chết nhiều phần tử khủng bố, Hồ lão gia hồi trẻ cũng từng tham gia cách mạng, mặc dù cuối cùng lại theo nghiệp kinh doanh nhưng trong lòng ông vẫn luôn nuôi giấc mộng quân nhân.
Đối với đứa cháu Hồ Thừa Nghị này đương nhiên là không thể không thích. Mỗi lần anh được
khen thưởng là ông lại hận không thể đem khoa với tất cả mọi người rằng cháu mình lại đánh chết thêm vài phần tử khủng bố nữa.
Người ngoài nhìn vào lại là bất luận có phải phần tử khủng bố hay không thì Hồ Thừa Nghị cũng đã giết người.
Đại thiếu gia lúc mới trở về cả người đầy sát khí, lúc tới biệt thự quản gia nói năng vô cùng thận trọng, chỉ sợ vị đại thiếu gia này không vui sẽ động thủ…
Dù sao thì cũng vất vả cho đại thiếu gia, vậy mà kết quả lại biến thành tàn tật, mọi hoạt động chỉ có thể dựa vào xe lăn. Chuyện đả kích như vậy không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Mặc dù nước L cấm buôn bán vũ khí nhưng nếu có cấp bậc quân nhân thì vẫn có thể xin cấp súng được. Hồ Thừa Nghị có súng hay không thì ông không biết, nhưng dù vậy thì quản gia ông cũng rất sợ.
À, đương nhiên là hiện tại nơi này chỉ có một người đàn ông rắn rỏi đang cúi đầu thắt nơ con bướm cho một con sóc bay mà thôi.
“A lô.” Tiếng phụ nữ.
Quản gian ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ xách một đống túi lớn túi nhỏ đứng trước mặt Hồ Thừa Nghị, hai mắt trợn lớn.
Chẳng lẽ Hồ Thừa Nghị tới đây vì người phụ nữ này?
Ngay cả sự yêu thích với con sóc bay này cũng là “yêu ai yêu cả đường đi lối về” sao?
Tâm trạng Lâm Bình bây giờ không khác là bao so với Lâm Văn Thư, không ưa Hồ Thừa Nghị, tức giận nói: “Hồ tiên sinh thật có lòng.”
Hồ Thừa Nghị khẽ cười, không nói gì.
Lâm Bình thấy anh tốt với Tô Bối thì cũng không ý kiến gì, chỉ nói: “Tôi phải đi làm thủ tục ủy thác vận chuyển.”
Tô Văn Thư và Tô Bối không thể lên máy bay, chỉ có thể ủy thác vận chuyển.
“Xin mạo muội một chút, tôi có thể hỏi mọi người ở đâu không?”
Lâm Bình đọc một dãy địa chỉ, Hồ Thừa Nghị liền ghi nhớ.
Nhìn Lâm Bình đưa bọn họ rời đi, anh lại bảo quản gia đẩy mình rời khỏi sân bay.
Quản gia rất ít khi nói chuyện với anh, nhưng thấy Hồ Thừa Nghị cũng không phải người có lòng dạ lạnh lùng, vật nhỏ nuôi lâu như vậy bị người ta mang đi, trong lòng nhất định sẽ không vui.
“Đại thiếu gia, nếu không thì chúng ta đến tiệm bán vật nuôi xem họ có bán sóc bay nước E hay không…?”
Bây giờ quản gia đang chăm sóc con gà kia, ông luôn cảm thấy Đại thiếu gia đang đợi ông chăm cho nó béo mập lên, sau đó hầm canh gà để uống.
Hồ Thừa Nghị lắc đầu, nói: “Đưa tôi đến công ty.”
Quản gian cảm thấy anh có thể không phòng bị với vật nuôi, lúc vật nhỏ kia còn ở đây Hồ Thừa Nghị cũng chỉ nói chuyện với nói. Trong túi áo âu phục lúc nào cũng đầy hạt dưa, đậu phộng, chỉ để dụ vật nhỏ kia.
“À không, đến tiệm thú nuôi đi.” ra khỏi sân bay Hồ Thừa Nghị đột nhiên nói.
Có lẽ lần trước mang vật nhỏ đến đây nên nhân viên trong tiệm cũng nhận ra anh.
“Xin chào, Hồ tiên sinh.” Nữ nhân viên tràn đầy sức sống.
Sau đó nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Mở Cửa không đến sao?”
“Ừ.” Hồ Thừa Nghị ừ một tiếng.
Cô nàng cũng không hỏi nhiều, nói tiếp: “Vậy Hồ tiên sinh muốn mua gì?”
“Một cái bánh xe chạy.” Hồ Thừa Nghị nói.
Từ nước L quay về nước E, Lâm Bình đưa một lớn một nhỏ về nhà.
Nhà Tô Bối cũng là biệt thự, rừng rậm bao quanh nước E cũng khác nhiều, phía sau nhà cô chính là một cánh rừng.
Tô Văn Thư biến trở lại hình người, Tô Bối hâm mộ nhìn ba.
Bởi vì vừa mới quay về, vẫn còn mệt nên ba người tùy tiện ăn qua loa sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Bình đi làm, Tô Văn Thư ở nhà dạy dỗ Tô Bối: “Bối Bối, cẩn thận quan sát khí tức của ba lúc biến thành người nhé, sau đó con thử xem…”
Tô Văn Thư đổi đi đổi lại mấy lần, bởi vì biến thành người sẽ phải lõa thể nên ông chỉ biến đổi một nửa bên trên.
Tô Bối mở to mắt nhìn ba cả người tỏa ra ánh sánh nhạt, hình dáng sóc bay từ từ biến đổi.
Cô cũng thử biến hóa. Thực ra yêu lực của Tô Bối rất mạnh, hơn nữa số tháng tuổi cũng đủ lớn, bây giờ chỉ cần nhìn để hiểu là được.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Tô Văn Thư đứng dậy: “Bối Bối, con tự thử đi, ba đi mở cửa.”
“Xin chào tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài.” Anh chàng chuyển phát nhanh nói.
Ai gửi chuyển phát nhanh vậy nhỉ?
Tô Văn Thư cúi đầu nhìn địa chỉ, thật sao, Hồ Thừa Nghị!
Tô Văn Thư chỉ có thể đen mặt ký nhận, đóng cửa xoay người, đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn, một âm thanh mềm mại vang lên: “Ai da.”
Ông ném cái hộp trong tay đi, chạy nhanh vào phòng.
Không thể nào, sao có thể nhanh như vậy được!