Editor: Yulmi2704 Tô Bối mang lương thực của mình trở về.
Trên đường gặp lại con chim Tùng Kê trước kia, Tùng Kê đang bới bới trên mặt đất, cũng không biết là muốn làm gì. Tô Bối tới gần hơn một chút, nó liền đứng thẳng người, nói: "Cháu đi vào căn biệt thự đó à?"
Tô Bối gật đầu một cái.
Tùng Kê cũng không tiếp tục đào bới nữa, đi tới nói: "Vậy cháu có nhìn thấy cái người hung dữ kia không? Chính là cái người mà nhìn ai là người ấy sẽ chết ấy."
Tô Bối nói: "Có thấy, nhưng tôi đâu có chết."
Tùng Kê thấy Tô Bối trữ đồ trong miệng, nói chuyện không được tiện lắm, liền hỏi tiếp: "Cháu tới đó làm gì?"
Tô Bối có tật xấu là nói lắp, cũng không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản trả lời: "Dọn thức ăn về."
Bởi vì trước khi rời đi, Tô Bối đã cho người đàn ông kia một ít hạt thông, nên nói chuyện cũng khá rõ ràng.
Tùng Kê kêu lên một tiếng: "Sau này đừng có đi nữa, cẩn thận mất cái mạng nhỏ đấy!"
Tô Bối nặng nề gật đầu, nhưng trong lòng lại yên lặng nói thêm một câu, đợi cô mang toàn bộ thức ăn về đã.
Tùng Kê vô cùng nhiệt tình, đi vòng vòng xung quanh Tô Bối hai vòng, nói: "Nhìn người cháu nhỏ như vậy, hầu hết toàn là lông, còn đâu chưa được hai lạng thịt nữa. Nếu mùa đông không có gì ăn thì tới tìm ta."
Tô Bối cảm kích nhìn nó.
So với con Hồng Tước gây rối kia thì Tô Bối cũng coi Tùng Kê là bạn tốt. Tùng Kê vẫn cảm thấy Tô Bối mới chỉ là một đứa trẻ, nó chẳng qua chỉ giúp cha mẹ cô để mắt đến đứa nhỏ đáng thương này mà thôi.
Chưa nói tới bạn bè gì cả.
Tô Bối nhả hạt thông trong miệng ra, muốn cho Tùng Kê một ít, kết quả đối phương không nhận, nói: "Ta luôn cảm thấy nó dính nước miếng, bẩn lắm."
Tô Bối: QAQ
"Tôi chỉ để ở hai bên má thôi mà." Tô Bối chỉ chỉ quai hàm mình.
Tùng Kê không nhận, nó đã trưởng thành rồi, làm sao có thể nhận thức ăn của một đứa trẻ được?
Tô Bối cũng không cưỡng ép, bèn quay trở về cái cây của mình. Cô nghĩ về việc Tùng Kê từ chối thức ăn của mình, vậy còn loài người thì sao?
Giống như hai lần trước, cô cũng đều lấy từ miệng mình ra để tặng người ta.
Thật ra thì Tô Bối cảm thấy những thức ăn này đã được bóc vỏ, rất sạch sẽ, nhưng người đàn ông kia nghĩ như thế nào thì cô không thể biết được.
Cho nên hai lần trước cô làm chuyện tốt thành chuyện xấu sao?
Nhưng người kia cũng không vì vậy mà tức giận đuổi bắt cô, hoặc anh không để ý đến việc trên thức ăn dính nước miếng, hoặc anh là một người vô cùng tốt.
Có điều hơi hung dữ một chút...
Tô Bối bị Tùng Kê nói như vậy thì càng ngày càng cảm thấy có lỗi, suy đi nghĩ lại nhất định ngày ma lúc đi lấy hạt thông sẽ không ngậm trong miệng nữa.
E hèm, ít nhất là không để cho ngươi đàn ông kia nhìn thấy.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tô Bối chạy nhanh đến căn biệt thự, cái hộp đựng hạt thông vẫn còn ở đó, cô đi đi lại lại mấy lần cuối cùng cũng xong.
Mặt trời từ từ nhô lên, Tô Bối ngồi xổm ở bên cạnh cái hộp.
Hừ hừ, mệt quá đi mất.
Lại liếc mắt thấy người đàn ông ngồi xe lăn kia xuất hiện bên cửa sổ.
Tô Bối theo bản năng lấy một hạt thông nhét vào miệng, nhưng đột nhiên dừng lại.
Bình thường đuôi của sóc bay luôn vểnh lên ép sát vào lưng, Tô Bối suy nghĩ một chút, bỏ qua thói quen hạ đuôi xuống, quét đến bên cạnh người, sau đó lấy hạt thông lớn nhất đặt lên đuôi kéo đi.
Hồ Thừa Nghi nhìn vật nhỏ kia chơi đùa một lúc, sau đó lại hạ đuôi xuống mặt đất.
Anh biết lúc đi lại cái đuôi của sóc chuột sẽ không áp sát vào lưng, nhưng cũng sẽ không thả lỏng như vậy.
Cho nên lúc vật nhỏ kia kéo lê cái đuôi trên mặt đất thì anh hơi ngẩn người. Muốn làm gì đây?
Nhìn con vật nhỏ nhắn đi từng bước về phía mình, vì thói quen di chuyển nhanh nhưng lại sợ làm rơi hạt thông trên đuôi nên tốc độ đã chậm đi không ít, lảo đảo lắc lư, vô cùng đáng yêu.
Tô Bối đi tới phía dưới bệ cửa sổ, khóc không ra nước mắt.
Muốn leo lên lên thì không thể đặt hạt thông trên đuôi được, vốn dĩ cô
cũng nghĩ chỉ để ở đây, sau đó gọi người đàn ông kia ra lấy, nhưng chợt nhớ ra hai chân anh không thể đi được nên bèn bỏ qua ý nghĩ này.
Cái miệng nhỏ há ra ngậm một góc, sau đó nhảy lên cửa sổ, hôm nay cửa không đóng.
Tô Bối thả hạt thông xuống trước mặt Hồ Thừa Nghị, sau đó đẩy từng chút một về phía anh.
Tô Bối: "^~^, cho anh này."
Hồ Thừa Nghị không nhận.
Tô Bối sợ hãi, không phải là đang chê cô làm bẩn rồi chứ?
Tô Bối nhìn hạt thông kia, lúc nãy cô mới chỉ ngậm một góc thôi mà. Tô Bối lại ôm hạt thông về.
Hồ Thừa Nghị nhướn mày, vậy là muốn lấy lại sao? Keo kiệt thật, một chút đồ thôi mà cũng không cho, thật là một con vật tham lam mà.
Lại thấy Tô Bối ôm hạt thông vào người, chân trước giữ chặt sau đó ra sức chà xát.
Qua một lúc lâu mới lại đưa hạt thông ra trước mặt anh.
"Sạch rồi."
Tô Bối mở to mắt nhìn Hồ Thừa Nghị đang giật giật đuôi mắt, sao lại có cảm giác vật nhỏ này đang lấy lòng anh nhỉ?
Âm thanh khẽ khàng mềm mại: "Chi, chi chi, chi."
Tô Bối thấy người đàn ông vẫn không nhận lấy thì tâm trạng vô cùng tồi tệ, đặt hạt thông xuốn sau đó chạy vọt vào trong rừng.
Hồ Thừa Nghị hơi ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Đây là chạy trốn sao?
"Quản gia, hạt thông trong hộp còn không?" Hồ Thừa Nghị nói.
Quản gia đi ra ngoài nhìn một cái, cúi đầu thấy trong hộp chỉ còn lại vài hạt thông bị hỏng, trả lời: "Hết sạch rồi đại thiếu gia."
Hồ Thừa Nghị ồ lên một tiếng, xem ra vật nhỏ kia sẽ không tới nữa. Thật hi vọng nó mau mau trưởng thành, mấy ngày nay không hề thấy một con sóc bay nào khác, có lẽ là một nhóc lạc đường đáng yêu.
Mùa đông ở thành phố L vô cùng lạnh giá, không biết vật nhỏ kia có chống chọi được không.
Anh nhặt hạt thông trên bệ cửa sổ lên nhìn một chút, sau đó phân phó cho quản gia: "Chuẩn bị đi."
"Vâng."
Lúc này Tô Bối đang thất hồn lạc phách quay về khu rừng, quà của cô bị từ chối, lý do là bởi vì cô dng miệng mình ngậm lấy.
Cô thất vọng ngồi bên dòng suối, Tùng Kê đang đi khắp nơi tìm thức ăn, nhìn thấy Tô Bối bèn chào hỏi.
"Haiz, sao cháu lại buồn thế?"
Tô Bối từ từ kể lại mọi chuyện.
Tùng Kê nói: "Cháu đừng quên, lúc trước cháu đều dùng miệng ngậm đồ, bay giờ lau sạch thì cũng có tác dụng gì đâu."
Tô Bối được nhắc nhở thì đột nhiên hiểu ra.
"Nếu cháu muốn cảm ơn anh ta thì đi tìm một cây thông để lấy hạt, sau đó đưa qua. Loài người chỉ thích nhận quà thôi!"
Tô Bối lại hỏi: "Nhưng làm sao tôi mang được nó đi bây giờ?"
"Tìm đại một cái lá lớn nào đó, sau đó cháu hãy kéo cái lá ấy mà đi."
Cách của Tùng Kê đúng là một cách tốt, Tô Bối nói là làm, cô tự mình đi tìm một cái lá thật to.
Sau đó nghiêm túc tìm kiếm thức ăn ở xung quanh, rất vất vả mới thu về được một đống nhỏ. Cái miệng nhỏ nhắn cắn lên cuống lá, dùng sức kéo, đi từng bước về phía căn biệt thự.
Lúc này người đó hẳn là sẽ nhận thôi.
)