- Tú Vân, em nói gì vậy?
Đường Tố Nhiên đứng chặn ở cửa, nhưng cô là người bệnh vừa tỉnh dậy, Phạm Tú Vân chỉ cần đẩy nhẹ cô đã lảo đảo ngã vào trong phòng.
Cô ta đóng cửa lại, nhìn cô với ánh mắt căm phẫn...
- Em nói cái gì? Vậy chị nói xem tại sao chị lại ở đây?
Đường Tố Nhiên chưa từng thấy Phạm Tú Vân giận dữ như bây giờ.
Cô nắm tay cô ta, muốn hai người bình tĩnh hơn.
- Chị đã nhắn tin cho em rồi, bác Hân muốn chị đến đây.
Anh Nam Thành nói...
Phạm Tú Vân cắt ngang lời cô:
- Nam Thành? Nam Thành là tên mà chị có thể gọi sao? Chị, chồng của chị là Lục Nghiêm.
Chị đã có một người chồng tài giỏi, xuất chúng rồi, giờ còn muốn cướp chồng của em sao?
Những lời này ảnh hưởng cực lớn tới danh dự của một người phụ nữ.
Ngoại tình, loạn luân, cướp chồng...! Phạm Tú Vân đổ hết tội danh lên đầu Đường Tố Nhiên không kiêng nể.
Điều này khiến cho cô giận dữ.
- Em có ý thức được mình đang nói cái gì không Tú Vân?
- Có đó.
- Cô ta hếch mặt lên, tiến một bước về phía cô.
- Không có người đàn ông nào sẽ chủ động mang một người phụ nữ mình không yêu về nhà, còn năm lần bảy lượt bảo vệ cô ta trước mặt gia đình.
Cố Nam Thành từ trước đến nay không quan tâm đến phụ nữ, chị làm cách nào mà quyến rũ anh ta được như vậy? Còn Tiểu Triết, nó chưa bao giờ gọi em là mẹ, gặp chị chỉ hai lần đã quấn lấy chị rồi.
Chị muốn nó gọi mình là mẹ kế luôn phải không?
Phạm Tú Vân nói dứt lời, bèn đẩy Đường Tố Nhiên xuống giường.
- Chị Tố Nhiên, mẹ em chết rồi không đấu lại với mẹ chị được.
Giờ em sống sờ sờ đây cũng không thắng nổi chị ư? Rốt cuộc gia đình chị bao giờ mới buông tha cho nhà họ Phạm chứ?
Đường Tố Nhiên đối mặt với sự tức giận của Phạm Tú Vân, ngạc nhiên đến nỗi không biết nên nói gì.
Cô đợi người trước mặt nguôi giận, mới nghẹn ngào:
- Em...!ghét chị vì chuyện của bố mẹ sao?
Phạm Tú Vân càng giống như phát điên.
- Đừng có nhận vơ.
Bố là bố tôi, mẹ là mẹ chị.
Tôi chỉ có một người mẹ thôi.
Nếu như mẹ tôi không chết, mẹ con các người làm gì mà gà bay lên cây làm phượng hoàng được? Đồ kỹ nữ khốn khiếp.
Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Phạm Tú Vân, khiến cô ta không tin nổi, chỉ biết đứng đực một chỗ mà lắp bắp "Tại sao chị...!tại sao chị dám?".
Đường Tố Nhiên không nói không rằng, thu tay lại.
Trông cô thật bình tĩnh, nhưng năm đầu ngón tay run bần bật, chứng tỏ rằng cô đang rất đau lòng.
Làm sao có thể bình tĩnh nổi.
Mười năm nay, cô vẫn con Phạm Tú Vân là người nhà, là em gái.
Hai người không cùng huyết thống, nhưng sống chung một nhà, chia nhau một món đồ chơi.
Từ bao giờ mà tình cảm giữa hai người lại rạn nứt đến mức độ này?
- Mẹ chị không cướp gì của mẹ em.
- Khó khăn lắm Đường Tố Nhiên mới thốt lên một câu.
- Khi bà ấy đến với bố em, mẹ em cũng đã qua đời mười năm rồi.
Em nhớ lại cho rõ ràng, nếu như chú Phạm không quỳ xuống cầu hôn mẹ chị, chưa chắc chị đã đồng ý hai người kết hôn.
Huống hồ gì nhà họ Phạm có dòng dõi học cao, nhưng ông Phạm lúc bấy