Điều đầu tiên Đường Tố Nhiên làm khi trở về là đến thăm bà Thùy Dung.
Cô gặp bác sĩ Phó Thịnh Nam, nghe được tình hình sức khỏe của bà.
- Mẹ em đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Đường Tố Nhiên lấy tay bưng miệng, rồi lại túm tay anh, siết chặt:
- Bác sĩ Phó, anh nói là...?
- Đúng rồi.
- Phó Thịnh Nam cười rất tươi.
- Đúng như những gì em vừa nghe, nếu cứ tiến triển thế này, chỉ tầm vài ba tháng đến nửa năm là mẹ em có thể tỉnh lại.
Đường Tố Nhiên ngồi xuống bên giường của mẹ mình, Lục Nghiêm thì đứng bên cô yên lặng không nói lời nào.
Đường Tố Nhiên ở trong tù 6 năm, thì bà Thùy Dung cũng đã hôn mê bất tỉnh hơn ba năm rồi.
Cô vẫn luôn mong đợi bà tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói cơ hội gần như rất thấp.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức, dù có đánh liều tính mệnh cũng phải lo viện phí cho bà, chỉ cần còn một cơ hội, cô sẽ không bao giờ buông tay.
Bà Thùy Dung là người thân duy nhất của cô.
Bác sĩ Phó lại ân cần:
- Điều quan trọng nhất là em cần phải lấy lại phần kí ức bị đánh mất của mình.
Dạo gần đây em thấy thế nào, có thấy rõ hơn không?
Đường Tố Nhiên lắc đầu:
- Chỉ có vài mảnh nhỏ lẻ hiện lên trong đầu em.
Em càng cố ghép nó lại thì càng đau đầu, đau đến không thở nổi.
Nhưng giấc mơ cuối cùng em nhớ rất rõ, có chuyện gì đó xảy ra ở núi Bạc Sơn, rất quan trọng, chỉ có điều em đã quên mất rồi.
Phó Thịnh Nam thấy vậy gật gù, có vẻ thoái mái:
- Đau đầu là chuyện bình thường, thả lỏng tâm trạng là ổn.
Em có thể thử đến nơi gợi lại ký ức của mình xem, có lẽ sẽ có hiệu quả, đừng nên lạm dụng thôi miên.
Đường Tố Nhiên hoàn toàn đồng ý với phương án này.
Cô quay chỉnh lại chăn cho mẹ mình, thật chăm chú và cẩn thận.
- Mẹ.
Con có việc rồi.
Từ ngày mai con sẽ phải đi làm, không đến chăm sóc mẹ được.
Con đã thuê một người hộ lý có kinh nghiệm, lúc rảnh sẽ đến thăm mẹ ngay.
Mẹ phải nhanh chóng tỉnh lại với con đấy nhé.
Tiếng cô cứ nhỏ như tiếng muỗi, yếu ớt và bất lực.
Hai mẹ con cô đã nương tựa nhau suốt mười tám năm trời, ai cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực tế đều rất yếu ớt, phải lấy người còn lại làm chỗ dựa tinh thần.
Giờ đây, chỉ còn mình cô bơ vơ.
- À đúng rồi.
- Phó Thịnh Nam cắt ngang lời của Đường Tố Nhiên.
- Có điều này tôi không biết có nên nói với cô không, nhưng có lẽ liên quan đến cô nên phải nói.
Hôm trước ở bệnh viện, tôi thấy có người lấy mẫu tóc của cô đi xét nghiệm DNA.
Cả Đường Tố Nhiên và Lục Nghiêm đều trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Lục Nghiêm nhíu mày lại:
- Bác sĩ Phó có biết đó là ai không? Tại sao người đó lại muốn xét nghiệm DNA của Tố Nhiên, hơn nữa tại sao anh lại biết.
Bác sĩ Phó vội giải thích:
- Chỉ là chuyện tình cờ thôi.
Người này là ai thì tôi không rõ, chỉ thấy có tóc của cô ấy ở trong phòng của viện trưởng.
Chất tóc của cô ấy đặc trưng, trên bì thư còn ghi tên viết tắt.
Cậu biết đấy, nếu nhờ vả viện trưởng thì có khả năng là người quen.
Đường Tố Nhiên quay sang Lục Nghiêm, trong ánh mắt của anh giống như ẩn chứa bí mật gì đó.
- Anh sao vậy? Anh biết người đó là ai à?
- Anh không rõ.
- Lục Nghiêm gấp gáp giải thích.
- Bệnh án bệnh viện không thể tiết lộ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ Phó.
Anh sẽ âm thầm điều tra, không để cho ai làm hại em được.
Em yên tâm đi.
Mặc dù Lục Nghiêm nói vậy, nhưng Đường Tố Nhiên không yên tâm nổi.
Cô suy luận một hồi, cũng chỉ biết được một người muốn xét nghiệm