Sáng hôm sau, Hạ Ly mơ màng tỉnh dậy cô vừa cử động thân thể liền truyền đến cơn đau nhức dữ dội, cô hơi nhíu mày nhịn đau nhưng khoé môi lại nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô đưa tay sờ soạn bên cạnh lại phát hiện không có ai trên giường cũng đã lạnh lẽo không hơi ấm, cô chống tay ngồi dậy thì cửa phòng đã có người mở ra.
"Em dậy rồi sao?"
Trần Cảnh đi đến đặt lên trán cô một nụ hôn, anh nhìn về phía bả vai trần trụi in đầy dấu hôn của cô cảm giác thoả mãn dâng trào cả cõi lòng.
Hạ Ly nghe tiếng anh cô liền vươn tay kéo anh lại gần, rồi nhích người lại cuộn tròn trong lòng anh.
"Anh đi đâu vậy? "
Đêm qua cô ngất đi Trần Cảnh đã giúp cô tắm rửa qua nhưng không mặc quần áo lại cho cô, anh cứ thể ôm cô ngủ.
Nên giờ khắc này phía trước cô dùng chăn che lại còn phía sau để lộ ra tấm lưng trần nhẵn nhụi, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
"Anh đi giặt ga giường."1
Đêm qua là lần đầu của cô, ngoại trừ những chất dính nhớp của hai người thì ga giường đã loang lổ máu.
Hạ Ly nghe được thì bất giác xấu hổ đến cả lỗ tai cũng đỏ lên, nào có ai để bạn trai đi giặc ga giường sau đêm hoan ái thế này.
"Anh...!sao không để em làm?"
Trần Cảnh thấy cô xấu hổ thì không khỏi bật cười, anh đưa tay kéo tấm chăn đang che cả người cô lại nhấc bổng cô lên Hạ Ly hốt hoảng hét lên một tiếng hai tay vội ôm lấy cổ anh.
"Anh làm gì vậy?"
"Em còn sức để đi lại hay không mà còn đòi giặc ga giường?"
Anh bế cô vào phòng tắm đặt cô ngồi yên vị trên bệ rửa mặt rồi nặn kem đánh răng ra đưa cho cô.
"Đánh răng rửa mặt, anh ra ngoài làm bữa sáng cho em.
Ngoan."
Hạ Ly chớp chớp mắt ngoan ngoãn đáp.
"Vâng."
Rất nhanh Hạ Ly đã ra ngoài mùi thức ăn thơm nức nhanh chóng xộc vào mũi, cô chầm chậm đi vào phòng bếp.
Trần Cảnh nghe tiếng bước chân anh vừa xoay đầu lại đã thấy cô đi đến rất gần, cánh tay vòng qua eo anh từ phía sau ôm lấy.
"Em ngửi thấy mùi bánh bao hấp!"
Trần Cảnh tắt vòi nước anh xoay người lại ôm lấy cô.
"Mũi thính như vậy, là đói rồi sao?"
Hạ Ly lè lưỡi cọ đầu vào ngực anh, gần đây cô rất thích làm như vậy cảm giác như ở trong vòng tay anh sẽ rất an toàn khiến cô sinh ra lòng ỉ lại với anh.
"Em còn muốn nước cam nữa."
Cô nghĩ một đằng lời nói ra lại một nẻo, kì kèo ra giá với anh.
Trần Cảnh bỗng bế thốc cô lên, tay lại không khách khí đánh vào mông cô một cái.
"Đau..."
Hạ Ly nhíu mày uất ức chôn mặt vào hõm vai anh, Trần Cảnh bế cô ra đến bàn ăn mới thả cô xuống.
"Ngồi ở đây chờ anh, không cho đi vào bếp."
Trong bếp dao nĩa đủ loại, còn cả bếp lửa hừng hực, nếu cô không may bị thương thì làm sao?
Hạ Ly im lặng nhận lệnh ngồi trên ghế, đợi anh bê đồ ăn lên.
Thật ra là do anh lo lắng quá mức, lúc trước cô ở một mình thì đừng nói nhà bếp ngay cả ra ban công phơi đồ cô cũng tự mình đi.
Giờ có anh ở cạnh, ngoại trừ để cho cô ăn ngủ rồi luyện đàn ra thì không cho động đến thứ gì cả.
Nghĩ đến đây Hạ Ly bất giác mỉm cười, cuộc sống cô đảo loạn vì có anh nhưng cô không cảm thấy phiền chút nào mà ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc.
"Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?"
Trần Cảnh ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy nụ cười như gió mát của cô anh cũng bất giác cười theo.
"Em nghĩ bánh bao anh tự tay làm chắc sẽ ngon lắm."
"Được, vậy mau nếm thử xem có ngon như em nghĩ hay không đi."
Anh gắp một cái bánh bao trắng noãn đến bên miệng cô, Hạ Ly há miệng cắn một cái đầu lưỡi liền nếm được vị thịt mặn mặn và vị ngọt của vỏ bánh cô híp mắt há miệng ăn nốt phần còn lại.
"Ngon không?"
Trần Cảnh đưa tay lau khoé miệng cô, thấy cô ăn đến vui vẻ liền cảm thấy anh 5 giờ rời giường cũng đáng.
"Ngon ạ, anh cũng nếm thử xem."
Cô đưa tay đếm theo thứ tự liền tìm được đĩa bánh bao, cũng lấy một cái đưa cho anh.
Trần Cảnh mỉm cười há miệng cắn một ngụm.
Hai người rất nhanh cũng đã ăn xong bữa sáng, chuyện rửa chén bát tất nhiên sẽ do Trần Cảnh phụ trách.
Hạ Ly ăn xong liền hướng sofa mà đi, giữa đường cửa nhà có người ấn chuông cô không nghĩ ngợi liền ra mở cửa.
"Xin hỏi ai thế?"
Cô hé cửa chỉ lộ nửa người lịch sự chào hỏi với người bên ngoài.
Trương Phàm là trợ lý của Trần Cảnh, anh ta đến để đưa đồ không ngờ ông chủ lại bảo anh ấn chuông căn hộ đối diện, mà bất ngờ hơn người mở cửa lại là một cái gái...!cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn hai mắt vô hồn của cô sau thoáng bất ngờ anh liền trở về dáng vẻ chuyên nghiệp thường ngày, đáp:
"Tôi tìm bác sĩ Trần."
Hạ Ly nghe được là tìm Trần Cảnh liền gật đầu xoay người gọi với vào trong nhà.
"A Cảnh, có người tìm anh."
Trần Cảnh sớm đã nghe tiếng chuông cửa lúc cô gọi thì anh đã đi ra đến nơi rồi.
"Là trợ lý của anh, em vào trong trước đi."
Anh xoa đầu cô, quay sang nhìn Trương Phàm đang cúi đầu nhìn chỗ khác mới hài lòng thu hồi tầm mắt.
"Vâng ạ."
Hạ Ly ngoan ngoãn đi vào nhà, nếu là trợ lý chắc đến tìm anh là vì công việc rồi.
Cô chậm rãi đi đến sofa nằm ườn trên đó tiện tay mở tivi lắng nghe dự báo thời tiết hôm nay.
Lúc nảy cô chỉ vớ tạm một bộ quần áo, chiếc áo phông rộng màu trắng cùng với một chiếc quần đùi, đôi chân dài cứ thế lộ ra ngoài vì muốn thoải mái nên cô xoã