"Chi Khâm, ông gọi điện cho Cảnh Chi xem con bé về đến chưa."
Thấy trời đã tối cơm nước cũng xong xuôi mà bóng dáng Lương Cảnh Chi vẫn không thấy đâu, Hạ Mẫn Uyên đi đến nhỏ giọng nói với Lương Chi Khâm.
Ông khẽ nhíu mày nhưng vẫn lấy di động gọi cho cô con gái này, nhưng ông gọi đến cuộc thứ ba vẫn không ai nghe máy.
Lương Chi Khâm hiếm khi tức giận vì là ngày lễ ông ráng kiềm chế cơn tức khiến lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Được rồi, chúng ta ăn trước đi nó về hay không cũng kệ nó."
Hạ Mẫn Uyên biết ông tức giận mới nói như thế, ai mà không thương con cái Lương Cảnh Chi lâu như thế vẫn không về nhà người sốt ruột nhất vẫn là ông đấy thôi.
"Chắc là con bé bị kẹt xe chúng ta vừa ăn vừa đợi nó vậy, ông đừng tức giận."
Bà vỗ vỗ lưng ông, rồi đứng dậy đi kêu Trần Cảnh và Lương Thần Chi đang chơi cờ tướng bên cạnh.
"Mấy đứa vào ăn cơm tối thôi."
Nghe được ăn Lương Thần Chi là người hưng phấn nhất, cậu đứng lên lôi kéo Trần Cảnh và Hạ Ly đang ngồi bên cạnh.
"Chị, anh rể mau đi ăn thôi ạ mẹ làm cà ri gà là tuyệt nhất đấy."
Trần Cảnh mỉm cười không tiếng động cướp lấy bàn tay Hạ Ly trong tay Lương Thần Chi.
"Thật sao, nghe em nói làm anh bắt đầu thèm rồi đấy."
Lương Thần Chi vẫn không để ý đến hành động của anh, cậu nhóc hứng trí bừng bừng mà líu ríu không thôi nhanh chân chạy vào bếp phụ Hạ Mẫn Uyên dọn bát đũa.
Hạ Ly có chút buồn cười vì hành động trẻ con của Trần Cảnh, nhưng cô cũng không đành lòng vạch trần anh.
"Bác sĩ Trần, thật có tâm hồn ăn uống."
Nghe được ý trêu chọc trong lời nói của Hạ Ly, Trần Cảnh mỉm cười canh lúc không ai chú ý anh cúi xuống cắn vành tai cô một cái.
"Ừm, nhưng thích nhất vẫn là ăn em."
Hạ Ly bị anh cắn có chút đau, cô vểnh môi đưa tay nhéo eo anh một cái.
"Anh không đứng đắn."
Trần Cảnh nhịn đau mỉm cười, nắm tay cô cùng đi đến bàn ăn.
"Nào ngồi xuống cả đi, cơm canh cũng sắp nguội cả rồi."
Lương Chi Khâm niềm nở bảo mọi người ngồi xuống, ông và Hạ Mẫn Uyên ngồi ở đầu bàn, Trần Cảnh và Hạ Ly ngồi bên phải, Lương Thần Chi một mình ngồi bên trái.
Lúc cậu nhóc còn đang oán thầm, chị Cảnh Chi không đến đúng giờ làm mọi người phải chờ đợi, thì cửa nhà đã có người mở ra.
"Oh...!xem ra con về hơi muộn."
Theo tiếng nói là một cô gái uyển chuyển bước vào, dung nhan xinh đẹp sắc sảo, vừa bước vào ánh mắt đã quét ngang một vòng.
Nếu nói Hạ Ly là đoá hoa phù dung nhẹ nhàng thanh khiết, vậy thì Lương Cảnh Chi chính là đoá hoa hồng đầy gai nhọn mà dụ hoặc.
Đằng sau cô ta chính là Từ Khiêm lâu ngày không gặp, anh ta vừa vào ánh mắt cũng đã dán chặt lên bóng lưng Hạ Ly.
"Về rồi đó à."
Lương Chi Khâm có chút bất mãn nhìn Lương Cảnh Chi, cô ta khẽ cong môi cười cười tự nhiên nắm lấy tay Từ Khiêm mà đi đến ngồi cạnh Lương Thần Chi.
"Bị tắc đường nên con về trễ, hôm nay là giáng sinh con vừa về ba cũng đừng vội trách mắng chứ."
Lương Chi Khâm hừ khẽ một tiếng cũng không nói gì thêm, Hạ Mẫn Uyên thấy vậy liền cười giải hoà.
"Con về là tốt rồi chúng ta cũng vừa động đũa thôi."
Lương Cảnh Chi nhìn bà chỉ mỉm cười nhàn nhạt, Hạ Mẫn Uyên cũng không để bụng quay sang kêu Lương Thần Chi.
"Thần Chi, đi lấy bát đũa cho anh chị đi con."
"Vâng."
Lương Thần Chi đang gặm đùi gà nghe thế thì nhăn mũi đứng lên đi lấy bát đũa.
"Từ Khiêm đến rồi hả con, mau ngồi đi."
Hạ Mẫn Uyên nhiệt tình tiếp đón hai người họ.
"Hai bác lượng thứ con đến trễ ạ."
Từ Khiêm lễ phép tươi cười với bà.
Lương Chi Khâm cũng không có ý làm khó nói một tiếng không sao rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lương Cảnh Chi lúc này mới nhìn về phía đối diện.
Vừa vặn chạm phải ánh mắt Trần Cảnh vừa ngước lên, cô ta liền hào phóng mỉm cười với anh.
"Hôm nay trong nhà có khách sao ba? "
Ánh mắt Lương Cảnh Chi dán chặt lên người Trần Cảnh, người đàn ông này trời sinh tuấn tú cộng thêm khí chất ôn hoà trên người rất dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Hạ Mẫn Uyên nghe thế thì mỉm cười tươi rói, giới thiệu với cô ta.
"Đây là Trần Cảnh bạn trai của Hạ Ly, hôm nay là giáng sinh nên dì mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm."
Lương Cảnh Chi nhướng mày lúc này mới nhìn đến Hạ Ly đang im lặng ăn cơm, cô ta thầm cười giễu trong lòng.
Bạn trai ư! Một đứa mù cũng có bạn trai?
Mà Từ Khiêm lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, đáy lòng không hiểu sao lại cồn cào không yên.
"Thì ra là vậy, chào anh tôi là Lương Cảnh Chi."
Lương Cảnh Chi nhếch môi cười thật quyến rũ nhìn về phía Trần Cảnh, cô ta không tin một thằng đàn ông ưu tú thế này lại toàn tâm toàn ý yêu một người mù như Hạ Ly.
Trần Cảnh nhìn thoáng qua cô ta lại không tiếng động quét mắt qua Từ Khiêm, nụ cười kia của Lương Cảnh Chi anh cũng nhìn thấy một nét âm ngoan xẹt qua đáy mắt, anh mỉm cười lịch sự chào lại cô ta.
"Chào cô."
Nói rồi anh lại cúi đầu tiếp tục gỡ xương cá, đem phần thịt mềm bỏ vào bát Hạ Ly.
"Em ăn nhiều một chút."
Hạ Ly mỉm cười, ngoan ngoãn đáp vâng một tiếng.
Lương Cảnh Chi thấy anh đối với mình lạnh nhạt như vậy, cô ta bỗng rất có hứng thú nếu cô ta đem người đàn ông này dụ hoặc lên trên giường của mình giống như Từ Khiêm thì không biết cái nụ cười dịu dàng giả tạo trên môi Hạ Ly còn duy trì được nữa hay không.
"Nói ra cũng thật có duyên trong tên của anh