Bạn cảm thấy thế nào gọi là đúng thế nào là sai? Thế giới này có lẽ luôn phân rõ rạch ròi trắng đen.
Nhưng cuộc đời của tôi vốn dĩ chỉ có màu đen của bóng tối, thế nên tôi cũng không cần đúng sai nữa.
Một tuần sau, Nhà hàng Tây Ảnh.
"Hạ Ly, em không sao chứ?"
Người phục vụ đi đến đỡ Hạ Ly có chút choáng váng trên sân khấu xuống.
"Chị Ngu, em không sao."
Hạ Ly mỉm cười ánh mắt không có tiêu cự khẽ lắc đầu, Ngu Ngọc đỡ lấy cô thấy cả gương mặt cô trắng bệch thì không khỏi hoảng hồn.
"Em còn nói không sao, chị đỡ em lên tầng nghỉ ngơi đợi chị tan làm sẽ đưa em về."
Hạ Ly quả thật không chống đỡ nổi cô có bệnh huyết áp thấp cần tìm chỗ nằm xuống trước đã.
"Vâng, em cảm ơn."
Ngu Ngọc nói không có gì liền đỡ cô lên tầng trên là phòng nghỉ của nhân viên nghỉ ngơi.
Hạ Ly một tay nắm lấy tay Ngu Ngọc một tay cầm lấy gậy bước đi, ở Tây Ảnh cô là một nghệ sĩ chơi piano trợ hứng cho khách nhân dùng bữa còn Ngu Ngọc là nhân viên phục vụ, chắc có lẽ chị thấy cô tật nguyền hai mắt nên thương tâm thường xuyên chiếu cố cô rất nhiều.
Ở một bàn ăn ở nhà hàng Tây Ảnh, người đàn ông đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của người phụ nữ vuốt ve.
"Nguyên Nguyên, chờ anh thêm một thời gian nữa được không?"
Người phụ nữ dường như rất tức giận rút tay về.
"Chờ rồi lại chờ, anh có biết em chán ghét cái tên già ở nhà lắm rồi không ngày nào cũng bị gã ta động chạm thật buồn nôn."
"Nguyên Nguyên, em chịu đựng một chút anh rất nhanh sẽ ly hôn với cô ta."
"Em đều vì anh cả đấy."
Nói rồi người phụ nữ khe khẽ nức nở, người đàn ông thấy thế liền an ủi không dứt miệng.
"Em đi vệ sinh một lát."
Nói rồi cô ta đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, nhưng hai người họ không hay biết vẫn có một ánh mắt luôn theo dõi họ.
"Bác sĩ Trần, anh xem bệnh tình của tôi?"
Trần Cảnh mỉm cười ôn hoà nhẹ giọng mà trấn định đáp.
"Ông Cao đừng quá căng thẳng, thật ra chuyện thế này cũng rất thường tình."
Cao Thắng lần thứ hai nói chuyện riêng với Trần Cảnh về việc điều trị tâm lý của mình, ông ta nghe anh nói thế liền gật đầu có chút an tâm.
"Được được nghe cậu."
Ông Cao liền không hai lời tin tưởng vị bác sĩ tâm lý trước mặt vô điều kiện, Trần Cảnh mỉm cười.
"Tôi xin phép đi vệ sinh một lát."
"Cậu cứ tự nhiên."
Trần Cảnh sải bước về hướng nhà vệ sinh, có lẽ do bước chân anh quá nhanh trong vô tình đã va phải người đi trước.
"Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Người phụ nữ có vẻ khá bực bội cô ta lườm mắt nhìn anh, thoáng chốc ánh lên vẻ ngạc nhiên cùng hoảng hốt.
"Bác sĩ Trần, anh đến đây...!dùng cơm sao?"
Liễu Gia Nguyên hơi thấp thỏm lại cảm nhận cánh tay hơi ngứa những tưởng là mũi đốt cô ta đưa tay xoa xoa.
Trần Cảnh vẫn mỉm cười cũng không hề ngạc nhiên khi thấy hàng xóm ở nơi xa lạ, anh nhìn về hướng cánh tay Liễu Gia Nguyên ý cười ngày càng đậm.
"Vâng, không ngờ lại gặp chị ở đây.
Tôi xin phép đi trước."
Liễu Gia Nguyên mỉm cười nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh nam tâm trạng cũng dần ổn định lại chính mình bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Róc rách...!róc rách...!
Tiếng nước từ vòi sen chảy ra Trần Cảnh ung dung rửa sạch tay, ánh mắt anh sâu thăm thẳm được phản chiếu từ tấm gương, sau khi lau khô tay anh lấy ra một vật gì đó từ trong túi quần ra ngón tay khẽ ấn.
Một tiếng bíp vang lên.
Nụ cười trên môi Trần Cảnh theo đó càng rực rỡ hơn.
"Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu."
Trong nhà hàng vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, mọi người vẫn đang tự thưởng thức bữa ăn của mình.
Có tiếng khe khẽ người nói chuyện giữ phép lịch sự nơi sang trọng, có tiếng trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện i i a a.
ẦM...!
Không gian tưởng chừng bình yên nhưng chỉ sau một khắc tiếng nổ vang trời khiến mọi người liền rơi vào hoảng loạn.
Còi báo cháy vang vọng khắp nơi nhân viên khách hàng liền thi nhau chạy ra ngoài, vụ nổ xảy ra ở phòng bếp tầng ba thang máy trở nên tê liệt mọi người chỉ còn cách đi thang bộ chen lấn nhau mà chạy.
"Cháy rồi!"
"Mau chạy ra ngoài!"
Lửa lan rất nhanh nó như một con quái vật cắn nuốt tất cả, có tiếng thét tiếng khóc, tiếng kêu cứu ồn ào náo loạn.
Nhưng không ai hay biết bên trong nhà vệ sinh lại có người đang nửa hôn mê nằm bệt trên sàn nhà.
"Cứ...u..."
Lách cách...!
Bên ngoài hỗn loạn không ngừng nhà vệ sinh vắng lặng bỗng bị người mở ra, Liễu Gia Nguyên lờ mờ nhìn bóng người đi đến cô ta đưa tay muốn kêu cứu lại kêu không ra hơi.
Người kia bước đến trước mặt cô ta ngắm nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta rất lâu, cô ta không biết bản thân có bị ảo giác hay không dường như bên tai đang truyền đến tiếng cười khẽ của người kia.
Người này là đàn ông bởi vì cô nhìn ra được đôi giày da anh ta đang mang, anh ta khẽ cúi người nắm lấy cổ chân cô kéo đi lê trên đất.
Đúng, là kéo đi chứ không hề đỡ cô dậy.
Liễu Gia Nguyên mơ màng vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang xảy đến với mình, cho đến khi cô ta cảm nhận được nhiệt khí nóng hừng hực trên da thịt.
"Ư..."
Lửa cháy rất lớn cả không gian như lò nung anh ta vậy mà không chút lưu tình ném cả cơ thể người cô ta vào ngọn lửa, Liễu Gia Nguyên bị lửa thiêu sống da thịt từng mảng từng mảng cứ thế bị nướng chín.
"A...a..."
Tiếng khóc kêu đau đớn thống khổ vang lên, Liễu Gia Nguyên dùng hết chút sức cuối cùng của bản thân muốn thoát ra nhưng lại bị anh ta đạp ngã vào ngọn lửa một lần nữa.
"Á...á..."
Liễu Gia Nguyên giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn không thoát khỏi ngọn lửa như ác ma đang cắn xé cả linh hồn cô ta, qua một khắc Liễu Gia Nguyên đã ngã quỵ xuống đất mặc cho ngọn lửa nuốt chửng da thịt.
"Haha..."
Mùi thịt cháy phút chốc bốc lên lượn lờ khắp nơi người đàn ông híp mắt tận hưởng phút giây này, nhìn Liễu Gia Nguyên bị lửa thiêu chỉ còn xương trắng vẻ khoái cảm chiếm cứ cả cơ thể khiến gã bật ra một tiếng cười trầm khàn quỷ dị.
Mà bên ngoài khách sạn những người chạy thoát không hề hay biết một mạng người đã chết oan trong biển lửa họ chỉ lo vui mừng rơi nước mắt.
Nhưng có người lại như bị sét đánh muốn lao vào bên trong, rất may liền bị người bên cạnh giữ chặt.
"Buông...!Hạ Ly còn ở bên trong!"
"Nhưng lửa rất lớn cô vào chỉ nộp mạng mà thôi."
"Không buông tôi ra."
Ngu Ngọc sau phút giây thoát chết mới sực nhớ đến Hạ Ly, là cô đưa em ấy lên tầng cô không thể để em ấy táng thân trong biển lửa.
Thấy Ngu Ngọc mất khống