Hạ Ly ngây người trên sofa một lúc lâu cuối cùng cửa nhà cũng có người mở ra, Trần Cảnh đóng cửa lại thay dép rồi đi vào nhà liền thấy cô gái mặt ủ mày cau nằm oặt trên sofa.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, đưa tay chọc vào má cô một cái.
"Thẫn thờ làm gì đó?"
Hạ Ly bĩu môi lúc này mới chịu ngồi dậy, cô cong chân dùng hai tay ôm đầu gối cuộn người thành một cục.
"Chờ anh về đấy."
Cô hậm hực nhíu mày.
"Nói là một lát, vậy mà anh đã gần cả tiếng mới về đến nhà cơ."
Trần Cảnh buồn cười đưa tay gõ lên trán cô.
"Nói anh nghe xem nào, hôm nay ai ức hiếp bảo bối của anh mà đến bây giờ vẫn còn buồn bực không vui."
Không nhắc thì thôi vừa nhắc là Hạ Ly lại thấy tức.
"Hôm nay em đã đánh người đấy."
Trần Cảnh hơi nhăn mày, anh vươn tay nắm lấy bàn tay của cô ngắm nghía một lúc.
Hạ Ly khó hiểu hỏi:
"Anh làm gì vậy?"
Trần Cảnh vuốt vuốt lòng bàn tay mịn màng của cô, thản nhiên đáp:
"Xem tay em có bị đau không."
Hạ Ly phì cười, chút bực bội trong lòng cũng tiêu tan.
"Là em đánh người ta đấy, anh không cảm thấy em chanh chua hay sao?"
Trần Cảnh cũng cười ôm lấy cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve đầu cô.
"Không sao, chanh chua đanh đá gì cũng được, anh đều thích."
Hạ Ly chỉ cười không đáp, đầu đặt trên vai anh cọ cọ.
"Ly Ly là ai gây sự với em?"
Anh muốn dỗ cô vui vẻ trước còn vấn đề chính bây giờ mới hỏi tới.
Hạ Ly cũng không giấu giếm anh, cô nhàn nhạt nói:
"Là Lương Cảnh Chi."
Trần Cảnh hơi híp mắt, nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ lẳng lơ kia mày nhíu chặt.
"Cô ta thường hay gây khó dễ cho em sao?"
Anh hồi tưởng lại ánh mắt khi Từ Khiêm nhìn cô và dáng vẻ quyến rũ đàn ông của Lương Cảnh Chi thì anh cũng đã nhận ra được một vài điều.
"Từ nhỏ bọn em đã không hợp nhau rồi, gặp mặt là cãi vã không có lần nào mà tan rã trong không khí vui tươi cả."
Cô bĩu môi, hờ hững nói như không có chuyện gì to tát.
"Bây giờ em biết đánh người rồi đấy, cô ta mà còn kiếm chuyện em nhất định cho cô ta biết mặt."
Nhìn dáng vẻ nghé con không sợ cọp của cô Trần Cảnh cảm thấy rất buồn cười, xem ra anh sắp thành công trong việc chiều bạn gái rồi.
"Ly Ly."
Anh khẽ gọi tên cô.
"Vâng."
"Nếu có thể em nên tránh tiếp xúc quá nhiều với hai người kia."
Anh chỉ sợ trong lúc không có anh bọn họ sẽ làm tổn thương cô đặc biệt là Lương Cảnh Chi, thì anh không chắc bản thân sẽ không làm điều gì quá khích.
Hai người kia là ai Hạ Ly nghe liền biết, trước đây Trần Cảnh từng nghi ngờ Từ Khiêm thích cô, bây giờ biết anh ta có quan hệ nhập nhằng với cô và Lương Cảnh Chi không nói lý kia nữa, anh không lo lắng mới lạ.
Cô cũng đã cố gắng tránh chạm mặt họ rồi, giờ chỉ còn vài tháng là hết hạn hợp đồng với Tây Ảnh cô cũng không cần gặp hai người kia nữa.
"Vâng em sẽ cố."
Trần Cảnh hôn lên trán cô, rất yêu chiều mà bồi thêm một câu.
"Em cũng không cần quá kiêng dè nếu họ muốn gây sự thì không cần nhượng bộ, tất cả đã có anh."
Nếu bọn họ có mắt không tròng thì anh cũng không ngại khoét mắt bọn họ xuống.
Hạ Ly nghe được liền vờ lên mặt, cô hất cái cằm nhỏ lên đứng đắn đáp:
"Tất nhiên, em còn có bạn trai bảo vệ mà sợ gì chứ."
Trần Cảnh bật cười, hôn lên má cô.
Nhìn cô bắt đầu hoạt bát như thế, sự đè nén phẫn hận trong lòng những ngày qua cũng vơi đi.
"Đã ăn gì chưa?"
Hạ Ly lắc đầu.
"Em chờ anh về."
Quả thật là cô bị anh chiều đến hỏng người, bây giờ đến giờ cơm cô cũng chẳng thèm vào bếp khẩu vị bị anh chiều đến khó nuôi.
Trần Cảnh nghe liền hiểu, cô là vì chờ anh về nấu cơm nên vẫn chưa bỏ gì vào bụng.
"Anh đi làm cơm cho em."
Thở dài định xoay người vào bếp, anh lại nhớ đến một việc.
"Ly Ly ngày mai em đi với anh đến một nơi đi."
"Đi đâu vậy ạ?"
"Gần tết rồi, anh muốn đưa em đi gặp bà ngoại."
Hạ Ly nhớ đêm giáng sinh anh từng nói sẽ đưa cô đi thăm mộ của bà ngoại anh, cô gật đầu lại hỏi:
"Em vẫn chưa chuẩn bị nhang đèn gì cả, một lát anh đưa em đi mua được không?"
Trần Cảnh xoa đầu cô, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức muốn khảm cô vào