Xe dần lăn bánh ra khỏi nghĩa trang, đi vào nội thành không xa hai bên vỉa hè bắt đầu xuất hiện các quán ăn ven đường.
Trần Cảnh ghé vào một tiệm bán hoành thánh gọi hai bát nóng hôi hổi, anh lau muỗng sạch sẽ rồi dúi vào tay Hạ Ly.
"Mùi hương khá thơm, em mau ăn thử xem có vừa miệng không."
"Vâng."
"Khéo đấy coi chừng nóng."
Hạ Ly nhận lấy muỗng anh đưa múc một muỗng thổi thổi cho nguội rồi cắn một miếng, hai mắt cô lập tức sáng ngời.
"Ngon lắm, anh mau ăn đi."
Trần Cảnh nhìn cô ăn đến hai má phúng phính, anh múc một muỗng hoành thánh bỏ vào miệng mùi vị trông cũng ngon hơn hẳn ngày thường.
Hôm qua Hạ Ly ăn cơm khá ít lại bị Trần Cảnh lật tới lật lui cả đêm bụng đã sớm đói meo, cô ăn ngon lành một mạch rất nhanh bát hoành thánh đã chạm đáy.
Cô rất muốn ăn thêm nữa, nhưng một bát quá nhiều cô sợ ăn không hết.
Khẽ liếm cánh môi, cô vẫn là nhịn thèm vậy.
Trần Cảnh liếc mắt liền biết cô chưa ăn no, hơi buồn cười vì dáng vẻ muốn ăn lại không dám nói của cô.
Anh hắng giọng, gọi bà chủ.
"Cho thêm một bát hoành thánh nữa ạ."
Bà chủ quán cười hớn hở lớn tiếng đáp:
"Có ngay."
Rất nhanh bát hoành thánh đã được bà chủ bê ra.
"Hai vị ăn ngon miệng nhé."
Trần Cảnh cười thân thiện, gật đầu.
"Cảm ơn."
Anh đem bát hoành thánh múc vào bát mình non nữa, phần còn lại liền đổi với bát hoành thánh chỉ còn nước lèo của Hạ Ly.
"Anh làm gì thế?"
Hạ Ly nghe anh gọi thêm tưởng anh chưa ăn no nào ngờ anh lại đưa sang qua cho cô.
Trần Cảnh như không có việc gì, nói:
"Anh muốn ăn thêm nhưng không ăn hết, em ăn phụ anh một nửa nhé?"
Hạ Ly liếm môi gật đầu không cần suy nghĩ.
"Được ạ."
Trần Cảnh đưa tay che miệng cười không thành tiếng, cô nhóc láu lỉnh ngày càng hoạt bát hơn rồi.
Tinh...!tinh...!
Di động Trần Cảnh khẽ rung, anh cầm lên xem là email lịch làm việc của Trương Phàm gửi đến.
Reng...!reng...!reng...!
Đúng lúc di động của Hạ Ly cũng reo lên, cô lấy ra ấn nghe máy.
"Alô."
"Alô A Ly, tớ là Nguyệt Cầm đây.
Chiều nay tớ rảnh, cậu có thời gian không chúng ta đi dạo phố đi?"
Vừa nhấc máy giọng nói lanh lảnh của Trần Nguyệt Cầm đã vang lên, cô gái này trên người lúc nào cũng mang theo một năng lượng tích cực.
Hạ Ly bất giác cười cười, hôm nay đi viếng mộ với Trần Cảnh về cô cũng không còn việc gì làm liền đáp ứng ngay.
"Chiều nay tớ rảnh."
"Ok vậy chiều tớ đến đón cậu, bye bye."
"Ừm bye bye."
Trần Cảnh vừa xem email nhìn đến cái tên Lương Cảnh Chi thì không suy nghĩ gửi cho Trương Phàm một tin khác.
"Gạch bỏ người tên Lương Cảnh Chi."
Bên tai lại nghe được Hạ Ly nói chuyện điện thoại, anh thả di động xuống tò mò hỏi cô:
"Ai thế em?"
Hạ Ly cúp máy xong cũng bỏ di động vào túi tiếp tục ăn hoành thánh của mình.
"Là Nguyệt Cầm, cậu ấy hẹn em chiều nay đi dạo phố."
Nghe đến cái tên này mày Trần Cảnh nhíu lại chặt hơn.
Lại là cô em gái đáng ghét kia.
"Em đồng ý?"
Hạ Ly chớp chớp mắt khó hiểu hỏi anh.
"Vâng, sao thế ạ?"
Trần Cảnh hơi mím môi, cố dịu giọng nói:
"Không có gì, chỉ là Ly Ly này...!em rất thích Trần Nguyệt Cầm sao?"
Hạ Ly nghe thì nghĩ anh lại ghen rồi, cô hết nói nổi thở dài.
"Cậu ấy là bạn thời tiểu học với em, gần đây mới biết được nên em cảm thấy rất vui.
Tính tình Nguyệt Cầm lại rất cởi mở làm bạn với cậu ấy em cảm thấy rất tự tại và thoải mái."
Trần Cảnh vẫn im lặng không đáp lời cô, đợi mãi mà không nghe thấy anh trả lời Hạ Ly bĩu môi.
"A Cảnh, anh không thích em làm bạn với Nguyệt Cầm sao?"
Trần Cảnh nhìn cô bĩu môi không vui cũng chỉ đành thoả hiệp.
Lấy một tờ khăn giấy lau miệng cho cô dịu dàng đáp:
"Không phải...!chỉ cần em vui là được."
Thật ra anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với người nhà "bọn họ" hoặc đúng hơn là chán ghét, nhưng nếu Hạ Ly vui vẻ thì anh nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao.
Huống hồ nhìn bên ngoài thì nhân cách Trần Nguyệt Cầm cũng khá tốt, làm bạn với Hạ Ly anh cũng không lo cô sẽ bị bắt nạt.
Hạ Ly chén xong nốt phần hoành thánh trong bát, thoả mãn ngẩng gương mặt nhỏ lên để anh lau.
"Đi thì đi, nhưng tối phải để anh đón em về."
"Vâng, em cũng không phải con nít.
Anh cứ như một người cha già vậy."
Hạ Ly cảm thấy Trần Cảnh chăm sóc cô