Hạ Ly mỉm cười thở dài rút một tờ khăn giấy đưa qua cho Trần Nguyệt Cầm.
"Cậu...!không sao đấy chứ?"
Trần Nguyệt Cầm nhận lấy khăn cô đưa, rất cảm khái mà nói:
"Không sao không sao, chỉ là tớ cảm thấy kiểu cầu hôn quá mới lạ nên bỡ ngỡ xíu thôi."
Hạ Ly đưa tay sờ mũi lựa chọn im lặng.
"Mà hai người đi viếng mộ ai vậy?"
Lấy lại bình tĩnh sau cú sốc, Trần Nguyệt Cầm hỏi một câu nghi vấn.
"Là bà ngoại anh ấy."
"Thảo nào...!mà bác sĩ Trần không còn người thân sao?"
Hạ Ly lắc đầu giọng nói cô hơi buồn buồn.
"Không còn."
Hạ Ly hút một ngụm trà sữa ngọt lịm vội chuyển chủ đề.
"Mà cậu với cảnh sát Hoàng thế nào rồi? Bao giờ thì kết hôn?"
Trần Nguyệt Cầm và Hoàng Minh khác cô và Trần Cảnh, hai người họ là thanh mai trúc mã có lẽ chuyện vui cũng sớm đến thôi.
Nhắc đến chuyện này Trần Nguyệt Cầm lại thở dài có chút tủi thân.
"Chưa tới đâu cả...!mẹ tớ thì bận về quê chăm bà, mà Hoàng Minh dạo gần đây đang theo một vụ án nào đó ngay cả thời gian hẹn hò với tớ còn không có nữa là."
"Làm cảnh sát quả thật rất cực, cậu cũng đừng buồn."
Nghề cảnh sát sinh ra chính là vì dân mà phục vụ, thời gian cá nhân của cảnh sát cơ hồ đều không có bao nhiêu.
Trần Nguyệt Cầm hiểu nên cũng không buồn gì nhiều, chẳng qua là con gái mà đôi khi cũng cảm thấy tủi thân.
"Mà nhắc đến án mới nhớ, A Ly cậu cũng quá xúi quẩy một năm liền vướn phải hai lần hoả hoạn."
Trần Nguyệt Cầm đến giờ vẫn nhớ rõ bộ dáng bất tỉnh yếu ớt trên cán cứu thương của Hạ Ly trong vụ nổ ở Tây Ảnh lần đó.
Hạ Ly hơi mím môi, cô có chút ám ảnh với hai lần hoả hoạn đó.
"Ừm tuy xui là thật, nhưng trong cái rủi có cái may tớ đã gặp được Trần Cảnh đó thôi."
Trần Nguyệt Cầm nhìn Hạ Ly vừa nhắc đến Trần Cảnh là cười tủm tỉm, cô hết nói nổi.
"Đừng có ba câu là khoe ân ái, tớ ăn cơm chiều no rồi không có nhu cầu ăn cơm chó."
Sự thật chứng minh Trần Nguyệt Cầm rất có tiềm năng ăn cơm chó, cô vừa dứt lời thì di động của Hạ Ly đã reo lên.
"Alô A Cảnh."
Trần Cảnh ngồi trong xe nhìn cửa lớn trung tâm thương mại người ra người vào, giọng nói anh ấm áp mà trầm thấp.
"Ly Ly, đã 9 rưỡi rồi em về chưa?"
Hạ Ly chớp chớp mắt, mới đây đã 9 rưỡi rồi à?
"Vâng, anh đến đón em đi."
Người đợi hơn một tiếng đồng hồ trước cửa trung tâm thương mại, Trần Cảnh đáp:
"Ừm anh vừa đến nơi, em ra cửa lớn của trung tâm thương mại đi."
"Vâng."
Cúp máy, Hạ Ly hút nốt phần trà sữa còn trong ly mới quay sang nói với Trần Nguyệt Cầm đang câm lặng nhìn cô.
"Nguyệt Cầm, cũng không còn sớm chúng ta về thôi."
"Ừ về thôi, không khoé bác sĩ Trần nhà cậu lật tung cái trung tâm thương mại này để tìm cậu về mất."
Đi ra cửa lớn Trần Nguyệt Cầm tận tình đưa người giao đến tận tay cho Trần Cảnh.
"Tớ hoàn thành nhiệm vụ rồi đi về trước đây, lần sau rảnh lại đi dạo phố tiếp, bye bye."
Hạ Ly vui vẻ cười đưa tay vẩy vẩy.
"Tạm biệt cậu, lái xe cẩn thận đấy."
"Tớ biết rồi...!bác sĩ Trần tôi về trước."
Trần Nguyệt Cầm mỉm cười gật đầu với Trần Cảnh rồi rời đi.
Trần Cảnh chỉ nhàn nhạt gật đầu nhìn bóng lưng cô gái đi xa anh hờ hững thu hồi tầm mắt, lái xe đưa Hạ Ly về.
*Phòng cảnh sát hình sự.
Đổng Nam vò đầu bứt tóc bực bội nhìn chằm chằm vào chữ K đỏ chót trên màn hình vi tính.
"Mẹ kiếp!"
Anh ta cau mày đập bàn một cái, Hoàng Minh vừa vặn đi đến chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn.
"Bình tĩnh đi, loại tội phạm này phải có tính khiêu chiến thì khi bắt được hắn mới kích thích chứ."
Hoàng Minh đưa tay vỗ vỗ bả vai Đổng Nam.
"Đội trưởng, là em vô dụng."
Qua thời gian dài như thế mà anh ta vẫn không khôi phục được đoạn video bị cắt kia, trên màn hình lúc nào cũng xuất hiện một chữ K như trêu đùa anh ta ngu xuẩn vậy.
"Không phải lỗi của cậu, mau xốc tinh thần lại cho tôi."
Hoàng Minh biết độ khó trong việc này nên cũng không có cáu bẩn như mọi khi mà trấn an tinh thần sắp suy sụp của Đổng Nam.
"Đội trưởng!"
Một tiếng gọi đội trưởng vang lên Hoàng Minh quay người lại nhìn, Uông Hàm cả người phong trần với hai mắt thâm quầng bước vào.
"Về rồi! Có manh mối gì không?"
Uông Hàm gật đầu đưa tài