Không khí căng thẳng kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Cảnh tặc lưỡi chính mình phá vỡ sự im lặng.
"Thưa hai bác, hôm nay con đến là muốn thưa hỏi về chuyện đám cưới của con và Hạ Ly."
Anh tươi cười ôn hoà, rất có lễ độ tiếp tục nói:
"Tuy nhà con không có người lớn đến để bàn hỏi về vấn đề này, nhưng con đảm bảo với hai bác lễ cưới và sính lễ con sẽ tự mình chuẩn bị tươm tất để rước Hạ Ly về làm vợ ạ."
Lương Chi Khâm đã nguôi bớt cơn giận nghiêm nghị lắng nghe hết lời của Trần Cảnh.
"Hai đứa quen nhau cũng chưa lâu nhỉ? Kết hôn có vội quá không con?"
Ông vừa nói vừa nhìn bụng Hạ Ly hơi nghi hoặc, Trần Cảnh thấy ánh mắt của ông thì nhướng mày, nếu thật là bác sĩ bảo cưới anh vui còn không kịp.
"Dạ tại con nôn lấy vợ quá rồi ạ."
Anh thành thật bông đùa một câu khiến cho Lương Chi Khâm bật cười ha hả.
"Nhóc con, cái gì cũng dám nói."
Bầu không khí lúc này đã vui tươi hơn hẳn, nhưng Từ Khiêm ngồi ở một bên thì không vui nổi.
Hôm nay anh ta bị Lương Cảnh Chi một hai đòi về thăm nhà anh ta cũng miễn cưỡng bớt chút thời gian đi, nhưng bây giờ nghe đến việc Hạ Ly sắp kết hôn thì anh ta chỉ có thể cười gượng.
Hạ Mẫn Uyên đã nghe Hạ Ly kể về gia cảnh của Trần Cảnh, hiện tại nghe anh nói năng thật thà như thế bất giác làm bà mềm lòng.
"Không sao, nếu hai đứa đã đồng ý kết hôn thì những việc như sính lễ đám cưới này nọ còn có bác phụ giúp một tay mà.
Chẳng qua..."
Bà hơi ngừng lưỡng lự không biết nên nói hay không, Trần Cảnh nhìn ra được vội tiếp lời bà.
"Bác cứ nói đi ạ."
Hạ Mẫn Uyên thở dài.
"Ý bác là thế này, hai con quen nhau chưa được bao lâu nay lại tính tới việc kết hôn, bác biết là hai đứa yêu thương nhau nhưng như thế thì có hơi gấp.
Trước hết qua tết hai đứa cứ đính hôn trước rồi đến tầm giữa năm làm đám cưới, con thấy thế nào?"
Câu cuối cùng là bà hỏi ý kiến Trần Cảnh, anh hơi cụp mắt suy nghĩ lại liếc sang Hạ Ly với vẻ mặt mất mát bên cạnh, anh đưa nắm tay lên che khoé miệng đang cong lên ho hai tiếng.
"Con thấy bác nói có lý, là con hơi vội vàng rồi.
Nhưng không biết ý kiến của Hạ Ly thế nào.
Hả em?"
"Hả."
Hạ Ly ngẩng đầu ngơ ngác vì chủ đề đột ngột chuyển tới mình, hai tay cô xoắn xuýt để trên đầu gối.
"Đính hôn trước cũng được ạ, nhưng tầm giữa năm không biết có nhiều ngày tốt không mẹ?"
Mấy ngày nay trong đầu cô chỉ có hai từ hôn lễ, giờ nghe được chỉ có thể đính hôn trước trong lòng cô không khỏi hụt hẫng.
"Phì...!chị ơi chị còn vội gả hơn cả anh rể đấy."
Lương Thần Chi ở phía sau lưng cô nhịn không được nói chen vào một câu.
"Em im đi."
Hạ Ly xấu hổ đến đỏ cả mang tai hiếm khi hung dữ với Lương Thần Chi.
Trần Cảnh cũng cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
"Em đừng lo, ngày anh cưới em chính là ngày tốt."
Lương Cảnh Chi bị mắng im lặng nảy đến giờ khinh thường xì một tiếng.
"Hạ Ly, cô vội gả như thế không lẽ có thai rồi sao?"
Cô ta tiếp tục ân cần bồi thêm một câu.
"Chưa cưới mà chữa thì không hay đâu."
Nét e thẹn trên mặt Hạ Ly lập tức biến mất, cô lạnh mặt đáp trả cô ta ngay tức khắc.
"Chưa cưới mà chữa thì sao? Dẫu sao Trần Cảnh cũng rất vui vẻ chấp nhận.
Nhưng nghe cô nói tôi mới ngẫm ra, chưa cưới mà chữa không ai chịu trách nhiệm đó mới là đáng thương."
"Cô!"
Lương Cảnh Chi nghẹn họng căm tức liếc nhìn Từ Khiêm, quả thật hai năm trước cô ta đã từng phá thai chỉ vì Từ Khiêm muốn ổn định sự nghiệp trước.
Nhưng làm sao Hạ Ly lại biết, bây giờ còn đem ra chế giễu cô ta.
Thật ra Hạ Ly không hề biết gì cả, cô chỉ nhìn cách hành xử của Từ Khiêm với Lương Cảnh Chi mà nói thế thôi.
Cô hiểu rất rõ, con nhà giàu có như Từ Khiêm nhất định không để đứa trẻ trói buộc anh ta trong lúc sự nghiệp thăng tiến thế này.
Trần Cảnh âm trầm nhìn Lương Cảnh Chi tay lại nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Hạ Ly trấn an cô.
"Cô Lương nói như thế chẳng lẽ bản thân đã trải qua rồi sao?"
Lương Cảnh Chi trợn mắt nhìn anh, Trần Cảnh nhếch môi cười