Sau khi băng bó xong Trần Cảnh liền đưa Hạ Ly về nhà, hai người rất ăn ý không ai nhắc đến chuyện ngày hôm đó.
Nhưng hai người không nhắc cũng không có nghĩa Hạ Mẫn Uyên sẽ không hỏi, hai đứa con "rể" đánh nhau đến mức nhập viện thì thử hỏi bà làm sao không sốt ruột.
"A Ly, nói cho mẹ biết hôm qua xảy ra việc gì?"
Hạ Ly ngồi ở phòng khách nhà Trần Cảnh bất đắc dĩ thở dài nhận điện thoại của mẹ Hạ.
"Mẹ...!không có việc gì mà, chỉ là có chút hiểu lầm.
Tuy Trần Cảnh ra tay đánh người trước, nhưng mẹ yên tâm con sẽ đến thăm và nói chuyện rõ ràng với Từ Khiêm."
"Con bé này, mẹ có bảo tất cả là tại Trần Cảnh sao? Tuy quen biết không lâu nhưng mẹ thấy tính tình thằng bé rất ổn trọng, không có chuyện nó vô cớ đánh người.
Mẹ chỉ lo hai đứa sắp đính hôn, không thể có mâu thuẫn nào được."
Bà đã sống hơn nửa đời người, nếu như đến tận ngày hôm qua hai đứa đánh nhau mà bà còn không nhận ra được vấn đề ở đâu thì bà sống uổng rồi.
Nhưng cũng phải nói, là do bà sơ xuất đáng lý bà nên nhận ra Từ Khiêm có ý với Hạ Ly từ lâu mới phải.
"Bọn con vẫn rất ổn mẹ đừng lo, về phía ba mẹ nói giúp con nhé Trần Cảnh anh ấy không cố ý..."
"Được rồi được rồi, hai đứa không sao thì tốt mọi chuyện còn lại để mẹ lo.
Về phần tết năm nay...!hai đứa tự mình đón năm mới với nhau đi, không cần về nhà nhìn sắc mặt ai cả hai đứa cứ tận hưởng cuộc sống riêng đi ha."
"Vâng, qua tết có thời gian con về thăm mẹ."
Cúp máy Hạ Ly thở dài một hơi, không về ăn tết cũng tốt cô vừa có thể ở bên cạnh Trần Cảnh lại không cần về nhà chạm mặt với Lương Cảnh Chi và Từ Khiêm.
Để di động lên bàn cô đứng dậy đi về phía thư phòng của Trần Cảnh gõ cửa.
"A Cảnh."
Anh cả chiều cứ ở mãi trong thư phòng không biết làm cái gì, hôm qua đến giờ anh rất lạ cứ trầm mặc và kiệm lời hơn trước rất nhiều.
Trần Cảnh ngồi trước bàn làm việc, máy vi tính đang mở một đoạn video giám sát, có một người phụ nữ ăn mặc thời trang đang mở cửa nhà, hiển nhiên đây là một video từ camera giám sát của chung cư.
Ánh mắt anh âm u không ánh sáng, cứ nhìn đăm đăm vào màn hình vi tính nói đúng hơn là người phụ nữ trong đó.
Nghe được tiếng gọi của Hạ Ly, anh hơi cụp mắt đưa tay đóng máy vi tính lại đi ra ngoài mở cửa cho cô.
"Sao thế em?"
Có vẻ như lâu không nói chuyện nên giọng anh có chút khàn.
"Tại em lâu không thấy anh ra ngoài nên đến gõ cửa, anh đang bận việc gì sao?"
Trần Cảnh nắm lấy tay cô đi ra phòng khách, tay còn lại đem cửa thư phòng khoá lại.
"Có chút việc ở phòng khám nhưng anh giải quyết xong cả rồi."
Anh liếc mắt nhìn thấy di động trên bàn trà, lơ đãng hỏi cô:
"Em vừa nói chuyện điện thoại sao?"
Kéo cô ngồi lên đùi mình anh thoả mãn mà nghịch lọn tóc cô trong tay, Hạ Ly mềm mại tựa cả cơ thể vào lòng anh.
"Vâng, là mẹ gọi."
Tay Trần Cảnh hơi ngừng.
"Chắc mẹ hỏi về việc hôm qua nhỉ? Để anh gọi điện cho mẹ xin lỗi vì ngày đó thất lễ."
Hạ Ly vội nắm lấy tay anh, cô lắc đầu.
"Đừng, em đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ không trách anh."
Anh hạ mắt nhìn tay cô, khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ lên băng gạc vết thương này của cô là do anh gây ra, Trần Cảnh hơi ngã người ra sau.
"Ly Ly, em quen biết Từ Khiêm lâu chưa?"
Hạ Ly hơi bất ngờ với câu hỏi đột ngột này của anh nhưng cô vẫn thành thật trả lời.
"Từ hồi đại học ạ, sao thế anh?"
"Không có gì."
Một tay anh vuốt ve má cô, giọng nói trầm khàn từ tính mang theo nhiều cảm xúc.
"Chỉ là...!em biết anh ta thích em mà, phải không?"
Hạ Ly không hiểu sao lại rùng mình một cái, cô gật đầu.
"Em biết, nhưng em không thích anh ta."
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô động tác vuốt ve vô cùng dịu dàng.
"Em có muốn bọn họ biến mất không?"
Hạ Ly nhíu mày với câu hỏi kì lạ của anh, cô chớp mắt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của anh khẽ cọ cọ gò má.
"Mặc kệ bọn họ, dẫu sao em cũng sẽ sớm gả cho anh và thôi việc ở Tây Ảnh, đến lúc đó em sẽ ở nhà làm nội trợ không đi đâu cả, cũng sẽ không chạm mặt với bọn họ."
Sát tâm cuộn trào của Trần Cảnh bị một câu "gả cho anh" của cô vỗ về ngoan ngoãn nằm yên một góc trong đáy lòng.
Khoé môi anh cong lên, vòng tay ôm cô ngày càng chặt.
"Vậy hôm đó Từ Khiêm tìm em để nói chuyện gì thế?"
Hạ Ly nhớ tới lại tức không thôi, cô nhăn mũi khinh khỉnh nói:
"Anh ta hỏi có phải em bị bác sĩ bảo cưới hay không, thật không biết não anh ta như thế làm sao có thể đỗ thủ khoa đại học năm đó."
Trần Cảnh nhướng mày, đưa tay áp lên bụng cô khiến Hạ Ly giật cả mình.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh muốn tưởng tượng một chút em có thai thật thì sẽ thế nào!"
"Anh đừng đùa mà."
Cô xấu hổ hai má hồng hồng, cô chẳng qua là chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ có một sinh mạng bé bỏng hình thành trong cơ thể mình.
Trần Cảnh biết cô bắt đầu xấu hổ, anh tựa đầu lên trán cô ôn nhu hỏi:
"Em có ngại nếu chúng ta có con trước