"A Cảnh..."
Hạ Ly ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, mặt trời bên ngoài cũng sắp lặn mất tâm.
Cô không biết vì sao gần đây cực kỳ thích ngủ, sáng trưa chiều hễ ăn no là cô lại muốn nằm nhoài ra giường mà ngủ thôi.
Lạch cạch.
Cửa nhà bị người mở ra, Trần Cảnh xách túi lớn túi nhỏ trong tay thấy cô đã tỉnh liền đem đồ để qua một bên đi đến ôm lấy cô.
"Em dậy rồi sao, có đói không?"
Hạ Ly gục đầu lên ngực anh uể oải mà gật đầu.
"Đói, nhưng em đi không nổi nữa."
Trần Cảnh thấy cô làm nũng thì cười khẽ, anh khom người không tốn nhiều sức liền bế cả người cô lên đi về bàn ăn.
"Ly Ly dạo gần đây anh thấy em trông rất mệt mỏi có phải vết thương làm em khó chịu không, nói anh nghe."
Theo lý mà nói vết thương của cô được anh chăm sóc rất kĩ thuốc uống cũng không quá liều, sáng và trưa anh không hề bỏ thêm thuốc ngủ cho cô vậy mà cô vẫn ngủ li bì.
Hạ Ly yên vị trên ghế đưa tay chống cằm bĩu bĩu môi.
"Không mệt mỏi lắm chỉ là em rất thèm ngủ."
Trần Cảnh đem bát cháo để trước mặt cô sẵn tiện nhét luôn cả muỗng vào tay cô.
"Được rồi nếu không ổn thì nói anh, anh đưa em đi viện.
Giờ thì ăn chút cháo trước đã."
Hạ Ly gật đầu ngoan ngoãn ăn cháo, cháo là do chính tay Trần Cảnh nấu hương vị rất tốt ngày thường Hạ Ly ăn cảm thấy rất ngon miệng nhưng không hiểu hôm nay làm sao, chỉ mới ăn vài muỗng cô đã không muốn ăn nữa.
Trần Cảnh từ trong bếp ra thấy thế thì nhíu mày.
"Sao em không ăn đi, cháo không hợp khẩu vị của em sao?"
Hạ Ly lắc đầu.
"Không có, cháo ngon lắm nhưng mà em không ăn nổi."
"Ráng ăn thêm chút nữa thôi, hai ngày này em ăn quá ít rồi."
Trần Cảnh đau lòng đưa tay xoa đầu cô, dạo gần đây sức khỏe của cô vô cùng thất thường.
Hạ Ly mím môi lắc đầu kháng cự, cả người lùi về sau né tránh bàn tay đang dỗ dành của anh.
"Em không muốn ăn nữa!"
Trần Cảnh thở dài, tính tình cũng thất thường nốt.
"Em không ăn cũng được, nhưng phải uống hết cốc sữa này anh liền không ép em nữa...!ngoan."
Trần Cảnh nhẹ giọng dỗ dành cô, lúc này gương mặt đang cau có của Hạ Ly mới dãn ra, cô im lặng nhận lấy cốc sữa rồi nín thở uống một hơi cạn sạch.
Trần Cảnh nhìn dáng vẻ uống sữa chẳng khác nào đang đi ra trận của cô thì bật cười, không biết anh lấy đâu ra một viên kẹo hương xoài đợi cô uống xong sữa liền đút cho cô.
Hạ Ly nếm được vị chua chua ngọt ngọt của viên kẹo thì hai mắt cong cong ngọt ngào cười với anh.
"Em lại sofa ngồi chờ anh một lát, anh đi lấy hòm thuốc thay băng gạc cho em."
"Vâng."
Hạ Ly đảo viên kẹo trong khoang miệng một vòng vui vẻ đi về phía sofa ngồi xuống, Trần Cảnh dọn dẹp phòng bếp xong liền đi lấy hòm thuốc giúp cô thay băng gạc.
"Đau thì nói anh."
Anh nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc cũ trên đầu cô xuống để lộ ra vết thương, Hạ Ly cụp mắt thều thào hỏi:
"Có phải xấu lắm không anh?"
Trần Cảnh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt tối đen vẫn dừng lại trên vết thương của cô.
"Không xấu, Ly Ly của anh là xinh đẹp nhất."
Hạ Ly khịt mũi không tin anh.
"Anh đừng dỗ em, tóc em bị cạo mất một khoảng còn có vết khâu đáng sợ nữa, chắc chắn bây giờ trong em rất xấu."
Anh cười cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
"Anh nói là thật, dù cho em có thành ra bộ dáng gì thì trong mắt anh em vẫn là xinh đẹp nhất."
Hạ Ly bị lời nói của anh dỗ đến bay sạch cả muộn phiền vì bị bác sĩ "cạo đầu", cô vươn tay mềm mại mà ôm lấy anh.
"Em tin anh."
Trần Cảnh cũng đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhưng vẻ mặt đã trở nên âm trầm đến đỉnh điểm.
Cô gái của anh hai mắt đã không tốt, tính tình lại mềm yếu, vậy mà những con người đáng chết kia vẫn ức hiếp trên người cô.
Cô chịu đau đớn vì vết thương trên đầu, chịu buồn tủi vì bị cạo tóc lại còn có thể để lại sẹo, vậy thì lí do gì mà con người kia có thể sống ung dung như thế?
Lương Cảnh Chi dám tổn thương Hạ Ly vậy thì cô ta nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận lấy trách nhiệm việc mình đã làm.
Nếu ông trời không có mắt vậy cứ để anh giúp ông ta.
Trần Cảnh cẩn thận thay băng gạc mới cho Hạ Ly lại ân cần bồi cô trò chuyện suốt cả chiều.
Đồng hồ chỉ đến 17 giờ, Trần Cảnh nắm trong tay lọ thuốc ngủ