Từ khi Hạ Ly biết được Trần Cảnh là hàng xóm của mình cuộc sống của cô như bước sang một trang mới, ví như cô rất thích làm nước ép nên mỗi lần như thế cô đều nhớ tới anh mà làm dư một phần.
Trần Cảnh cũng không câu nệ, nếu anh đi làm về thấy tiệm bánh hay quán trà sữa nào đó cũng sẽ ghé vào mua mang về cho cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh hai người cũng dần trở thành hàng xóm thân thiết hơn, thậm chí trong nhà Hạ Ly cần thay ông nước hoặc bê đồ nặng Trần Cảnh vẫn luôn xuất hiện giúp đỡ cô.
Sáng sớm tinh mơ Hạ Ly thức giấc đúng giờ vệ sinh cá nhân xong xuôi cô theo thói quen bật tivi lên rồi mới vào phòng bếp.
Cô ở một mình đã quen, lắm lúc có chiếc tivi "ồn ào" thế này cũng không quá trống trải và cô đơn.
Đinh...!đong...!
Hửm, ai mà đến sớm vậy nhỉ?
Hạ Ly nghi hoặc tắt bếp rồi bước ra ngoài cửa nhà, thông qua bộ đàm trên tường cô nói:
"Ai thế?"
"Là tôi Trần Cảnh đây."
Thì ra là anh, Hạ Ly không nghĩ ngợi lập tức mở cửa.
"Mới sớm, anh vẫn chưa đi làm sao?"
Trần Cảnh nhìn cô một thân quần áo rộng thùng thình che lấp thân thể mảnh mai, trên môi là nụ cười thân thiết không một chút phòng bị với anh.
"Tôi tính đi, nhưng nhớ lại một chuyện nên mạo muội ấn chuông cửa nhà cô."
"Có chuyện gì sao?"
"Ừm cũng không có gì, chỉ là tôi nghe nói an ninh của chung cư gần đây không tốt cô ra ngoài nhớ cẩn thận nếu không cứ gọi cho tôi, tôi đi cùng cô."
Hạ Ly hơi ngẩn người một lúc, an ninh chung cư trước nay rất ổn sao lại có tin này nhỉ? Nhưng Trần Cảnh nói thế chắc là thật rồi, cô suy nghĩ một lát rồi mỉm cười.
Không một chút phát giác với ý nghĩa câu từ vượt xa quan hệ hàng xóm của cả hai, cô nói:
"Thế thì phiền anh rồi, tôi sẽ hạn chế ra ngoài."
Trần Cảnh sâu xa nhìn cô, anh hơi mím môi khẽ ừm một tiếng.
"Ừm."
"Anh ăn sáng chưa? Tôi đang làm bữa sáng."
Hạ Ly không hiểu sao lại có chút lúng túng cô chợt nhớ đến món ăn mình vừa làm khi nảy liền hỏi ra miệng.
"Cảm ơn, nhưng tôi trễ giờ rồi."
"Vậy...!anh chờ một lát thôi nhé."
Cô nói rồi liền vội vã xoay người vào nhà, Trần Cảnh nhìn cô gấp gáp đến vậy có chút lo cô sẽ ngã anh nhíu mày không tự chủ hướng mắt nhìn theo bóng lưng cô.
Hạ Ly vào bếp nhanh tay cho phần sandwich cùng trứng ốp la cô vừa làm khi nảy vào một cái hộp mang ra cho Trần Cảnh.
"Anh mang theo ăn, món này có hơi đơn giản nhưng lót dạ cũng tốt."
Trần Cảnh nhìn bàn tay nhỏ nhắn đưa hộp thức ăn qua cho anh.
Quả thật bàn tay cô gái này rất đẹp.
"Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ ăn."
Anh đưa tay nhận lấy lại như vô tình chạm vào ngón tay cô, Hạ Ly mím mím môi rụt tay lại hơi luống cuống.
"Ừm anh đi đường cẩn thận."
Trần Cảnh vờ như không có việc gì nói:
"Tạm biệt."
Nhưng ánh mắt anh vẫn như cũ chăm chú nhìn Hạ Ly không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của cô.
Lái xe rời khỏi chung cư anh liền chạy thẳng đến phòng khám, vừa bước vào trợ lý đã báo cáo ngay lịch làm việc hôm nay.
"1 giờ chiều nay anh có hẹn đến nhà ông Cao."
Trần Cảnh gật đầu ý đã rõ.
"Trương Phàm, bắt đầu từ 1 giờ chiều nay có cuộc gặp với ông Cao còn lại cậu dời lại ngày mai đi."
Trợ lý Trương nghe thế liền gật đầu nhanh nhẹn đi xử lý công việc của mình.
Đồng hồ tích tắc quay, rất nhanh đã điểm 4 giờ chiều.
Trần Cảnh cũng đúng lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Cao gia.
"Qua hai lần trị liệu tôi cảm thấy tinh thần có chút khá hơn, quả nhiên danh tiếng và tài học của cậu đều là đi đôi với nhau."
Cao Thắng sảng khoái bật cười vỗ vai Trần Cảnh, hôm trước ông ta đi gặp tình nhân quả nhiên khi làm "chuyện đó" đã có chút phong độ hơn.
Trần Cảnh nghe ông ta nói thế cũng không tự đắc, anh ôn hòa cười cười.
"Chỉ là lời đồn cả thôi."
"Cậu đấy chỉ biết khiêm tốn."
"Ông Cao chỉ là xem trọng tôi mới nói thế thôi, cũng không còn sớm tôi xin phép về trước.
Ông cứ nghĩ ngơi đi, không cần tiễn tôi."
"Được rồi cậu về đi xuống dưới tầng sẽ có quản gia tiễn cậu, nào phiền đến tôi haha."
Cao Thắng tính tình hào phóng không câu nệ, rất thường nói đùa nên Trần Cảnh chỉ cười không đáp rồi rời đi.
Khi anh đi xuống lầu, ở một ngã rẽ có tiếng xầm xì gì đó anh cũng không để tâm tiếp tục bước đi.
Nhưng lại không ngờ gặp được vợ của Cao Thắng, Lâm Thục Phân và quản gia đang làm gì đó khi nghe có người đến trong cả hai đều có chút hoảng hốt.
"Bác sĩ Trần."
Lâm Thục Phân hơi nhấc khoé môi không được tự nhiên vén tóc bên tai, ánh mắt né tránh nhìn về phía Trần Cảnh.
"Bà Cao, tôi xin phép ra về."
Trần Cảnh thu hết thảy vào mắt nhưng anh chỉ cười cười như không có việc gì.
"Thế quản gia Chương, anh mau tiễn bác sĩ Trần đi."
Quản gia Chương cung kính cúi đầu bên cạnh nghe thế liền gật đầu