Anh đi qua ngồi xuống cạnh Hạ Ly, thấy cô ôm bụng thì đã biết có chuyện gì rồi.
"Có đau lắm không?"
Hạ Ly cắn môi vốn dĩ muốn lắc đầu không muốn anh lo lắng, nhưng cơn đau xa lạ từ bụng dưới truyền đến khiến cô chỉ có thể thành thật gật đầu.
Trần Cảnh đau lòng đưa tay thay cô lau mồ hôi trên trán.
"Để anh đi hỏi Thích Hân xem cô ấy có thuốc không."
"Vâng."
Trần Cảnh đứng lên rời đi, Thích Hân đang ngồi ở quầy nhân viên thấy thế liền hỏi:
"Sao vậy?"
"Cô có thuốc giảm đau không?"
Tần Thích Hân nghe thì biết anh muốn hỏi thuốc giảm đau nào, cô lắc đầu.
"Không có."
Mày của Trần Cảnh cau chặt, anh lấy di động ra gọi một chiếc taxi rồi quay về chỗ Hạ Ly.
"Ly Ly, anh đưa em đi viện."
Hạ Ly nhịn đau vịn lấy tay anh, lắc đầu.
"Đây chắc là phản ứng sinh lý bình thường chỉ cần uống thuốc sẽ không sao, em không muốn đi bệnh viện đâu."
Cô vừa nói xong bụng lại quặn đau, tay cô dùng sức mà bóp chặt tay anh.
Trần Cảnh thấy cô như thế cũng không trì hoãn lâu nữa.
"Được, sẽ không đi bệnh viện."
Anh dìu cô đứng lên đi ra ngoài, trời vẫn còn đổ mưa anh vì sợ cô ướt nên tận lực dùng thân mình che chắn cho cô lên xe.
"Em ráng chịu một chút nhé."
Hạ Ly dựa cả người lên ngực anh, bụng đau đến mức khiến cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
"Bác tài, ghé vào tiệm thuốc phía trước một lát đi ạ."
Tài xế gật đầu đánh tay lái dừng lại trước một tiệm thuốc, Trần Cảnh đội mưa chạy vào trong không quá 5 phút sau đã vội vàng chạy về.
Vai áo và tóc anh đã bị nước mưa thấm ướt nhưng Trần Cảnh không quan tâm, anh vội lấy thuốc và nước vừa mua cho Hạ Ly uống.
"Ngoan, uống thuốc vào sẽ không đau."
Hạ Ly há miệng uống thuốc xong lại tiếp tục mềm oặt dựa lên người anh.
Xe chạy rất nhanh liền dừng trước cửa một khách sạn, Trần Cảnh trả tiền cho tài xế xong liền dìu Hạ Ly đi vào trong đặt một phòng.
Đứng ở quầy tiếp tân, cô nhân viên nhìn căn cước của anh rồi lại nhìn về phía Hạ Ly mặt mày nhợt nhạt.
Trần Cảnh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, anh lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô nhanh lên một chút, cơ thể em ấy không được khoẻ."
"À vâng, xin lỗi quý khách."
Cô ta hồi phục lại tinh thần vội vàng đưa thẻ phòng cho Trần Cảnh.
Đến khi đi vào phòng Hạ Ly lập tức nằm oặt trên giường cả cơ thể đều cuộn lại thành một đoàn, Trần Cảnh vào sau cô trên tay anh còn cầm thêm một túi chườm nóng không biết lấy từ đâu.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh giường, đem túi chườm nóng áp lên bụng dưới cho cô.
"Còn khó chịu không?"
Bụng truyền đến một luồng ấm áp Hạ Ly khép mắt thở ra một hơi.
"Đỡ hơn rồi ạ."
Trần Cảnh nghe vậy cũng thở phào một hơi, nhẹ giọng đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Hạ Ly hé mắt nhìn anh, thiếu niên rắn rỏi cao lớn, ngũ quan anh tuấn sắc nét, mái tóc ướt mưa khẽ rũ trước trán khiến cả người anh toát lên một vẻ cấm dục khó tả.
Tim Hạ Ly thoáng chốc đập bang bang, nhớ đến cảnh tượng lúc chiều nhìn thấy, cô cắn môi chần chừ hỏi:
"Anh tiểu Cảnh, anh có người mình thích rồi sao?"
Trần Cảnh nhướng mày cũng nhớ đến cảnh tượng lúc chiều mà cô đã nhìn thấy, anh âm thầm quan sát nét mặt của cô bỗng dưng hiểu ra phản ứng giận hờn của cô khi đó là gì, anh khẽ nhếch môi cười.
"Vậy em có biết thích là cái gì không?"
Hạ Ly hơi nhíu mày thành thật lắc đầu.
"Không ạ."
Cô chỉ biết bản thân không thể xa anh quá lâu, cũng không thể nhìn anh thân thiết với chị gái nào khác bởi vì khi đó cô sẽ rất khó chịu.
Trần Cảnh nằm xuống cạnh cô, anh khẽ nghiêng người chống tay lên đầu.
Có chút xấu xa nghịch lọn tóc cô trong tay.
"Thích là phải giống như cách anh đối tốt với em, lo lắng cho em và trong đầu cũng chỉ nhớ một mình em."
Anh nói rồi nhịn không được đưa tay gõ lên trán cô một cái.
"Đồ ngốc."
Hạ Ly mở to mắt nhìn anh chằm chằm cái miệng