“Em muốn gặp Y Tiêu phải không? Tiểu Toàn, đừng lo lắng, cô ta sẽ đến đây tìm em, anh cũng đang đợi đây.”
Tạ Sở Toàn nhìn gã đàn ông trước mặt, cô nhớ người anh trai hiền lành và tốt bụng của cô chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu này. Tuy họ không phải anh em ruột nhưng cô luôn cảm nhận được thân tình ấm áp.
Nhưng hôm nay, Trần Kính Hiên đột nhiên thay đổi, giữa lông mày cô có một tia u ám kỳ lạ, ngoại trừ điểm này thì gã vẫn là Trần Kính Hiên, nhưng gã không còn là một người anh trai đã nói với cô ‘dù cả thế giới này không thương em thì còn có anh nuôi em’ nữa, gã là ai?
Tua lại ký ức một chút nào. Lúc cô chạy xuống lầu liền bắt gặp nụ cười quỷ dị của Trần Kính Hiên trông vô cùng đáng sợ, đáng tiếc lúc đó toàn bộ tâm tư đều bị Y Tiêu chiếm hữu nên cô tự nhiên mất cảnh giác trước nguy hiểm.
“Tiểu Toàn, em cứ đến rồi rời đi, vì sao không ở lại với ba lâu hơn? Đến đây nói chuyện với anh…”
“Lần sau đi, hôm nay thực sự không được.”
“Vĩnh viễn không có lần sau đâu.”
Sau đó cổ cô đau nhức, cả người chìm vào bóng tối, trí nhớ cũng đọng lại trên nụ cười đẹp như thiên thần kia. Cô hôn mê cho đến lúc tỉnh lại, cô chưa bao giờ nghi ngờ Trần Kính Hiên lại là một con ác quỷ, thế mà bấy lâu nay bản thân cô vẫn hồn nhiên không nhận ra điều đó.
“Gia Lăng, cô ra tay quá độc ác rồi, em gái tôi hình như còn chưa tỉnh!”
Giọng nói Trần Kính Hiên nghe không ra buồn vui nhưng lại dễ khiến người ta nảy sinh tâm ý sợ hãi. Đầu óc Sở Toàn vẫn còn choáng váng, lúc này mới thấy rõ trong phòng còn có một người khác.
“Cô chính là Tạ Sở Toàn?”, Nghiêm Gia Lăng không vội đáp lại Trần Kính Hiên, cô lắc lư bước đến bên cạnh Sở Toàn rồi vuốt ve chiếc cằm cằm tinh tế, “Nghe danh đã lâu, tôi còn tưởng có gì đặc biệt, bất quá chỉ có được gương mặt xinh đẹp mà thôi!”, Lời nói khó chịu toát ra mùi axit axetic.
Tạ Sở Toàn bị người phụ nữ này nhìn đến nổi da gà, cô quay mặt sang chỗ khác căm giận nhìn Trần Kính Hiên. Nếu ánh mắt lạnh lùng là mũi tên, Nghiêm Gia Lăng tin rằng Trần tiên sinh đã bị vạn tiễn xuyên tâm, người phụ nữ này vẫn khá kiệm lời,… ít nhất … cô ta có thể bình tĩnh trước biến cố, thật ra cũng có vài điểm tương tự với tiểu oan gia kia.
“Gia Lăng, sao tôi nghe khẩu khí của cô vẫn còn thương nhớ người phụ nữ họ Y kia vậy?”
Tạ Sở Toàn nghe lời ‘sắc bén’ của Trần Kính Hiên liền kinh ngạc đổi hướng nhìn, cô nhớ Y Tiêu không quen người phụ nữ này.
Tạ Sở Toàn không thoát khỏi ánh mắt đại bàng sắc bén của Trần Kính Hiên, “Tôi không hiểu cô ta có gì tốt mà có thể khiến tất cả các người mê mẩn. Gia Lăng, cô cũng vậy, thế giới này đều loạn hết cả rồi, phụ nữ chạy sang yêu phụ nữ, làm sao đàn ông chúng tôi có thể sống được?”
“Hừm, tôi không biết những người đàn ông khác sống như thế nào, nhưng đối với Trần Kính Hiên, cho dù cả thế giới chết hết, anh vẫn sống rất vui vẻ. Tôi sớm nói anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ yêu bản thân thôi!” Người phụ nữ vừa nói vừa đứng dậy, cô lấy hộp thuốc từ trong túi ra, châm một điếu thuốc trong miệng, làn khói cuộn tròn che đi vẻ ám ảnh của cô, “Anh biết bản thân thua kém Y Tiêu chỗ nào không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đốm lửa nhỏ đỏ ửng ấy chập chờn theo nhịp thở của người phụ nữ, kéo theo cảm xúc của hai người kia. Là một người đàn ông, Trần Kính Hiên bẩm sinh có ý thức chinh phục đối với phụ nữ, nhưng người phụ nữ bên cạnh… Y Tiêu đã cho gã nếm trải sự thất bại chưa từng có, vì vậy hận thù gã dành cho cô ngày càng sâu sắc! Tạ Sở Toàn cũng muốn biết người khắc cốt ghi tâm trong mắt người khác trông như thế nào.
“Y Tiêu là một người phụ nữ đa tình nhưng không lạm tình. Cô ấy chân tình hơn mọi gã đàn ông, một khi yêu ai sẽ yêu đến hủy thiên diệt địa. Cho nên… so với kẻ vừa ích kỷ lại vừa tuyệt tình như Trần thiếu gia thì đáng yêu hơn nhiều, chỉ tiếc người này cầu cũng không được…”
“Đúng là trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể. Tôi thật sự sợ sau khi gϊếŧ cô ta, cô sẽ trở mặt!” Trần Kính Hiên híp mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt.
“Cũng có thể nha ~” Nghiêm Gia Lăng cười cười, “Nếu cô ấy chịu theo tôi thì tôi sẽ cân nhắc, dù sao người đẹp đã đến trước mặt! Cho nên Trần Kính Hiên anh phải cẩn thận đấy.”
Dẫu gì gã này cũng chưa từng tin tưởng cô, phải nói là gã chưa bao giờ tin bất cứ ai. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, bọn họ bất quá là gặp dịp thì chơi, mà đã là trò chơi thì thật cũng là giả, giả cũng là thật. Ai có thể đoán trước được cái kết trước khi vở kịch kết thúc.
“Ha ha ha, Gia Lăng, cô sẽ không đối xử với tôi như thế chứ.”
Trần Kính Hiên cười phá lên, nào có ai sắp làm phản lại nhắc nhở người khác phải cẩn thận.
“Phụ nữ các cô luôn là kẻ khẩu thị tâm phi, tôi không tin cô sẽ phản bội!”
Gã lau giọt lệ trên khóe mắt rồi chỉ tay về phía Nghiêm Gia Lăng và Sở Toàn, “Em có biết cô ta là ai không? Cô ta chính là người đã bắn viên đạn vào ngực Y Tiêu, nhưng đáng tiếc …”
“Cái gì? Các người!” Tuy rằng ý thức được Trần Kính Hiên đã thay đổi, nhưng không ngờ gã lại đi xa như vậy.
“Thế nào? Bọn họ không nói cho em biết sao? Lão gia thật đúng là bảo vệ em rất tốt, thà một mình ngậm bồ hòn giao nhà họ Trần cho một kẻ ngoại tộc như anh để đổi lấy bình an cho em. Em gái à, anh cũng muốn buông tha cho em lắm nhưng mà con nhỏ Y Tiêu đáng ghét kia cứ cắn anh mãi không chịu nhả, anh cũng chỉ bị cô ta ép buộc phải làm vậy thôi…”
“Chuyện này không liên quan đến Y Tiêu, em ấy chưa bao giờ nhắc đến anh nửa câu với tôi!” Sở Toàn lấy lại tinh thần, có vẻ như Y Tiêu và Lão gia đã biết rõ bộ mặt thật của gã từ lâu, nhưng họ lại gạt cô, tại sao…
“Làm sao cô ta dám nói cho em biết, nói ra có khác nào chưa đánh đã khai cô ta chính là một tên trộm! Tội của cô ta không nhẹ hơn anh bao nhiêu đâu, nước giếng