Hai vị mỹ nữ có tính cách lẫn khí chất hoàn toàn khác biệt ngồi đối diện nhau trong căn phòng nhỏ. Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, bốn bề nhất thời yên ắng, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng. Sở Toàn vốn không phải loại người tự nhiên thoải mái, Y Tiêu cũng thế, cô là điển hình của 'bạo ngược gia đình', trước mặt Tư Hàm và Tư Vi đích thị là một 'con đàn ông' đúng nghĩa, nhưng khi gặp người xa lạ sẽ tỏ vẻ ngượng ngại, chẳng hạn như người đẹp trước mắt đây, từ trong ra ngoài đều viết rõ hai chữ "Tiểu thụ!" Một đứa 'Vua Thụ' chính hiệu.
Có thể nói quen biết Sở Toàn là điều bất khả kháng, tuy không muốn thừa nhận nhưng người này thật sự rất xinh đẹp. Một tháng thấy người đẹp đến bốn lần, đó không phải là mèo mù gặp cá rán thì là gì đây? Y Tiêu nghĩ rất lâu vẫn không thể hiểu nổi, cô đăm chiêu nhìn ly bia to đùng trước mắt đến khi miếng bọt bong bóng thứ chín mươi phát nổ mới giật mình nghe thấy động tĩnh.
Thứ vừa được bày ra bàn là một cái chậu rửa mặt khổng lồ, à không không, phải nói là bồi bàn khiêng vào một cái chậu chứa đầy nước màu đỏ đặt lên lò vi sóng, sau đó cầm muỗng lớn khuấy khuấy nước trong chậu, vị cay xông thẳng vào mũi khiến Y Tiêu bất giác nuốt nước bọt ực ực.
Hóa ra hai người thương lượng hết nửa ngày cũng không quyết định được món ăn, cuối cùng Sở Toàn đề nghị đi ăn lẩu. Ban đầu, Y Tiêu dự định sẽ đánh chén no nê một bữa ra trò, dẫu gì lẩu cũng nóng ấm hơn bò bít tết nguội lạnh, lại còn có rau xanh tươi ngon, bèn vui vẻ nhận lời. Bây giờ nhìn cái lẩu, Y Tiêu lập tức liên tưởng tới ống khói lớn nằm ở chính giữa nồi, bên trong còn đốt thêm than để duy trì lửa cháy, ngồi ăn chả khác gì hút thuốc thụ động. Còn loại trước mặt hiện đại hơn cách ăn lẩu nguyên thủy một chút, thay bếp than bằng lò vi sóng cộng thêm một chậu rửa mặt inox.
"Quý khách tự nhúng đồ ăn xuống nước dùng là được."
Đợi hai gã bồi bàn ra khỏi phòng, Sở Toàn nhíu mày nhìn Y Tiêu đang ngẩn người, cười nói, "Sợ rồi à? Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp, cùng lắm chúng ta đổi món khác..."
"Ai sợ chứ! Tôi ăn ớt chỉ thiên mà lớn đó, nhưng cô thì..."
"Ồ... Ghê gớm vậy sao? Tôi từ nhỏ ăn canh tiêu để lớn đây này!"
Hai người nói chuyện không còn ngại ngùng như trước, cùng nhau cuốn tay áo nhìn nồi lẩu sôi ùng ục bốc hơi nóng hổi rồi rối rít nhặt rau xanh, thịt bò, cua, cá, mực, sò bỏ vào nồi...
Xét về chuyện ăn uống, có thể nói hai người này đều thuộc loại cao thủ. Ăn lẩu vào những ngày nắng to vốn không có gì quá ngạc nhiên, nhưng có thể xơi hết một nồi lẩu siêu cay đã hơi hơi chán sống rồi, hơn nữa nơi đây lại là quán cay Tứ Xuyên lừng danh.
Lẩu ở đây có bốn loại: cay vừa, cay ít, cay nhiều và siêu cay. Người bình thường có thể chịu được cay ít, người ăn cay giỏi may mắn có thể xử được loại cay vừa và cay nhiều, siêu cay còn cay hơn gấp mười lần loại cay nhiều nên người có thể chinh phục được mức này càng hiếm như lá mùa thu.
"Phù phù, nếu cô... Nếu cô chịu không được... thì cứ nói sớm... đừng miễn cưỡng..."
Y Tiêu nhấp một hớp bia lạnh trong ly cho thấm giọng, miễn cưỡng nuốt miếng mực xuống cổ họng, híp đôi mắt hạnh đang rưng rưng nước. Nói thật, bây giờ hối hận cũng đã muộn, lời đã nói ra như nước đổ, ai mượn cô nghe được Sở Toàn nói mình "không sợ cay" liền nói xạo không biết ngượng tự phong "Cay sợ tôi", lại còn muốn cùng so tài với "Không sợ cay"!
Vừa nãy Sở Toàn nhường người kia gọi món, nhưng cô chẳng bao giờ ngờ được Y Tiêu bình thường thích xưng vương xưng bá, quen tranh cãi với Tư Vi vô tình để lộ ra 'thói vô lại', không không không, phải nói là 'hào khí' mới đúng, "Phục vụ, cho tôi một cái lẩu siêu cay!" Một câu như châu như ngọc thiệt có khí phách!
"Cô nói gì... bậy quá... Tôi... cũng không biết cô đang nói gì..."
Hương vị siêu cay biến câu nói của Sở Toàn đứt thành từng đoạn như con nít nói lắp. Cô nhét một con sò vào miệng rồi cấp tốc nuốt ực ực, hai mắt đẫm lệ trừng to như đèn lồng đỏ đêm tân hôn.
"Ai... Tôi nói nếu cô chịu không nổi thì... chịu thua còn kịp..."
Mặt mày Y Tiêu nóng phừng phực tựa như chữ "Hỉ" dán trên đèn lồng treo ngoài cửa Tân phòng, nhưng trong từ điển sống của cô chưa hề tồn tại chữ "thua". Nếu bản thân không thể chịu thua nhưng đã sắp đi đến bờ vực của sự sụp đổ thì chỉ có thể lẩm bẩm thúc giục người khác chịu thua trước.
"Tôi không sao... Tôi còn ăn được..."
"Oh my god, trời đất ơi, vị thần tiên tỷ tỷ nào hạ phàm cứu tôi với!", Đáy lòng khóc thét vô số lần, vừa nhắm mắt lại vừa mở mắt, cuối cùng quyết tâm liều mạng nắm miếng xà lách cuốn hai, ba trái ớt to to nhét vô miệng, "Tôi còn có thể ăn sống ớt này... cô..."
"Tôi nhận thua!"
Tuy Sở Toàn ăn cay không nổi, nhưng hiển nhiên biết thời biết thế hơn Y Tiêu. Chẳng hiểu sao khi thấy người kia nuốt cũng không được mà nhả cũng không xong, mặt đỏ mắt mờ nhìn mình đắm đuối thì tâm tư cô cũng mềm nhũn ra, không thể tiếp tục nhẫn tâm chọc