Sở Toàn ngẩng đầu bắt gặp Y Tiêu, tâm tình bình tĩnh mấy ngày nay thoáng chốc nhấc lên sóng lớn, có chút oán hận xen lẫn vui sướng. Cô cũng chẳng hiểu cảm xúc phức tạp này từ đâu ra, nó cứ ẩn ẩn trong ngực làm người ta khó chịu muốn chết. Khi thấy người đàn ông kia ân cần kéo ghế rồi thỏ thẻ bên tai em ấy, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy vừa buồn vừa đau nhức.
Sở Toàn nhận ra gã họ Trịnh kia mặc dù cô chỉ mới liếc mắt qua ti vi một lần. Gã cũng là nguyên do khiến cô và Y Tiêu nảy sinh tranh chấp lần đầu. Lúc đó, em ấy còn rất coi thường gã, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tươi cười như hoa với người ta, trông thật nhức mắt làm sao.
Càng bực nhất chính là thái độ của Y Tiêu, trong khoảnh khắc ngẩng đầu giao hội ánh mắt ngắn ngủi ấy, Sở Toàn có thể xác định Y Tiêu đã nhìn thấy mình, nhưng em ấy không ngây người cũng không thảng thốt trốn tránh, tựa như đang đối mặt với một người xa lạ chưa từng gặp mặt. Ánh mắt lóe sáng rồi vụt mất khiến người ta nghĩ mãi không ra.
Vậy nụ hôn đêm đó là gì? Rối rắm cả tuần nay phải tính sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Toàn không khỏi dấy lên hận ý, hai tay bất giác siết chặt thành nắm đấm.
"Toàn, Toàn, em sao vậy?"
Âm thanh nhỏ nhẹ vang vọng bên tai không thể gọi hồn người về xác. Gương mặt tươi cười như gió xuân ấm áp phút chốc biến thành một người đàn ông anh tuấn phi phàm. Hóa ra là anh ta chứ không phải em ấy... Tiếng thở dài vô tận nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy.
"Toàn, em có nghe anh nói gì không?"
Sở Toàn rút tay lại cầm ly nước trên bàn chậm rãi nhấp một miếng:
"Minh Viễn, anh không cảm thấy yêu cầu đó quá đáng sao?"
"Toàn, chúng ta có bảy năm tình cảm, em biết rõ anh còn yêu em mà..."
"Minh Viễn!" Sở Toàn nóng lòng cắt đứt lời bày tỏ, "Tôi đã cho anh cơ hội lựa chọn, chính anh là người đã buông tay trước!"
"Toàn, anh biết anh đã làm em thất vọng, nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ thôi. Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không. Em chờ anh một năm, một năm sau anh sẽ lấy lại mọi thứ của chúng ta rồi ly hôn Amy..."
"Minh Viễn, thứ anh muốn lấy là của anh, không phải của chúng ta!"
Sở Toàn dừng một chút, bên môi thoáng hiện một nụ cười châm chọc, tiếp tục nói:
"Xưa nay tôi cũng không cảm thấy những thứ đó là của mình, chúng ta căn bản không giống nhau."
Trên đời này không gì tự nhiên mà có được, ai cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân, đừng mong đợi bất cứ ai sẽ trả giá thay mình.
"Toàn, anh biết em hận anh, còn hận là còn yêu, không phải sao?"
Gã đặt tay lên bàn tay lạnh lẽo kia lần nữa, chỉ là Sở Toàn không cho gã cơ hội. Bàn tay lúng túng lơ lửng giữa không trung, thả xuống không được, thu về cũng không xong.
"Hoắc Minh Viễn!"
Sở Toàn nghiêm mặt nói: "Chúng ta đã kết thúc ngay tại thời khắc anh chọn tiền tài quyền thế rồi. Tôi không hận anh, hiện tại tôi chỉ xem anh là một người bạn bình thường thôi. Nếu anh cứ tiếp tục dây dưa, tôi nghĩ tôi chỉ có thể xem anh là người xa lạ!"
"Có phải em đã yêu người khác rồi không?"
Ngoại trừ lý do này thì chẳng có duyên cớ nào khác khiến người yêu bảy năm quyết tuyệt từ chối tình cảm. Nhưng có lẽ gã đã quên Sở Toàn vì xuất thân của mình nên rất hận kẻ thứ ba, bản thân cô lại càng không rảnh đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
"Phải!"
Sở Toàn không biết tại sao mình lại thừa nhận như vậy, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, là ai vậy? Không bắt được! Cô theo bản năng đưa mắt nhìn về góc bên kia liền phát hiện Y Tiêu và Tiểu Khai đang cúi người tìm điện thoại bị rơi dưới bàn. Lúc đầu ngón tay của họ chạm vào nhau, Sở Toàn rõ ràng thấy em ấy lộ rõ vẻ e thẹn, mất tự nhiên.
Ngọn lửa vô danh trong lòng tức thì bùng cháy ngùn ngụt, ghế ma sát với mặt đất 'ken két' chói tai thu hút ánh nhìn của mọi người, đương nhiên người kia cũng chú ý. Tốt lắm! Cuối cùng cũng không bị coi như người trong suốt.
Đối mặt với sắc mặt đen xì của gã đàn ông nọ, Sở Toàn thoáng bình ổn tâm tình, nhẹ nhàng nói:
"Minh Viễn, chúng ta đừng chấp nhất quá khứ, phải biết quý trọng người trước mắt!"
Nói xong lập tức xoay người rời đi, để lại gã đàn ông với vẻ mặt bàng hoàng đang ôm bó hồng kiều diễm.
Quý trọng người trước mắt? Cô nên quý trọng ai? Ai là người trước mắt của cô? Một người luôn tư duy thông suốt như Sở Toàn cũng trở nên mờ mịt.
Thân trí hỗn loạn không chỉ riêng một mình Sở Toàn, Y Tiêu cũng đứng ngồi không yên suốt đêm, vừa khó chịu vừa không ngừng phỏng đoán gã đàn ông bên cạnh Sở Toàn là ai, chẳng những thế mà cô còn muốn bộc phát tinh thần và hai mươi vạn kỹ năng ứng phó của sát thủ chốn hoan trường.
Xã giao xong, Y Tiêu chỉ cảm thấy cả người uể oải, tay chân vô lực, cũng may Trịnh Khải không nằng nặc đòi đưa cô về nhà. Quả đúng là cáo già tình trường, tiến thối có mức độ, không quá ép sát, buông thả đúng lúc, để con mồi vô tình rơi vào cạm bẫy, nghĩ đến gã thôi đã đủ buồn nôn rồi.
Xe đến biệt thự Tây Giao, tài xế lập tức nhắc nhở làm Y Tiêu tỉnh mộng.
"Ái za, mỹ nữ từ đâu chui ra vậy? Có đi nhầm cửa không đấy?"
Y Tiêu hiếm khi mở miệng trêu chọc Tư Vi, vừa đặt mông ngồi xuống đã khiến Tư Vi cảm thấy quái dị. Thấy em ấy chút ủ