Thang máy ngừng lại ở tầng 30. Đúng như dự đoán, cửa ở tầng cao nhất không có khóa, đẩy nhẹ một cái là mở ra ngay.
Lúc Sở Toàn bước ra ngoài đã hơn bảy giờ tối, sắc trời ngày hè vẫn còn chút ánh sáng nhợt nhạt. Tuy thỉnh thoảng có vài cơn gió lướt nhẹ qua mặt nhưng vẫn không thể thổi đi cái nóng tồn đọng, càng khiến người ta thêm bức bối.
Sau khi hai người ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện một khối kiến trúc có dạng hình ống đập thẳng vào mắt.
"Chính là nó!"
Sở Toàn chậm rãi đến gần, sự phấn khích bắt đầu dâng lên. Đến sát bên mới thấy có một miếng lưới sắt che kín lối vào.
"Khoan đã, đeo cái này vào đi!"
Thấy Ngô Quốc Đống định dỡ miếng lưới ra, Sở Toàn lập tức đưa cho anh một đôi găng tay.
"Madam, chỗ này quả nhiên đã từng bị ai đó phá hỏng!"
A Đống gỡ tấm rào sắt dễ như ăn bánh, sau đó rộ lên nụ cười trẻ con.
Thấy vậy, Sở Toàn cũng áp sát tới nhìn cho kỹ. Tuy lối vào không lớn lắm nhưng cũng đủ để một người trưởng thành qua lọt.
"Đừng nhúc nhích! Đây là cái gì?"
Cô ngăn cản người đàn ông đang định thò người chui vào rồi lấy điện thoại di động trong túi ra bật flash, đường ống vốn đen thùi tức thì sáng lên.
"Là dấu chân!"
Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Cơn mưa hôm qua vô hình chung đã giúp tên trộm kia tiêu hủy không ít chứng cứ, đâu ai ngờ trận mưa ấy cũng lưu lại một manh mối cực kỳ quan trọng.
"Tên trộm này cũng bất cẩn quá, để lại cho chúng ta mấy dấu chân rõ mồn một!"
Ngô Quốc Đống bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu khó nén được sự hưng phấn, "madam, sao vậy?" Anh thấy người bên cạnh khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, bất an hỏi.
"Cậu không phát hiện ra dấu giày này có hoa văn rất đặc biệt hay sao? Hình như là giày quân đội, căn cứ vào độ sâu của hoa văn thì có thể là... Hẳn là giày chiến độc nhất của Hà Lan!"
Hóa ra giày quân đội của mỗi Quốc gia đều có hoa văn khác nhau, dĩ nhiên đôi giày chiến này khác một trời một vực với các loại giày thông thường.
"A Đống, cậu lập tức thông báo bên hãng hàng không và nhà ga chú ý tất cả những hành khách có quốc tịch Hà Lan!"
Sở Toàn còn chưa kịp đứng thẳng người liền lên tiếng ra lệnh theo thói quen, "Còn nữa, lấy hết danh sách những người nhập cảnh từ Hà Lan trong thời gian gần đây giúp tôi, chúng ta sẽ điều tra từng cái một."
"Yes, madam!"
Thấy người đàn ông kích động chào theo nghi thức quân đội rồi lập tức chạy xuống lầu, Sở Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không quên dặn dò:
"Tiện thể gọi pháp chứng dưới lầu lên đây lấy dấu chân luôn nhé!"
Sau đó tiếp tục vùi đầu vào ống quan sát mấy dấu chân. Trong bóng tối, đôi mi thanh tú nhíu càng chặt hơn, cô biết đây chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Toàn rất bận, bận đến tối tăm mặt mày. Vụ án có khởi sắc, người vui mừng nhất chính là cục trưởng họ Lương kia. Vì nguyên nhân này nên eo ông Lương không còn nhức nhối nữa, chân cũng hết đau, hết bị rút gân, bước đi mạnh mẽ hơn mọi khi, ngay cả đạt chuẩn "Ba Cao" cũng chẳng hiệu quả được như thế. (Ba Cao: học vấn cao, thu nhập cao, tầm vóc cao. Đây là điều kiện chọn chồng để kết hôn của phụ nữ, thông dụng từ đầu những năm 1990.)
So với Sở Toàn bận rộn ngập đầu, Y Tiêu có vẻ nhàn rỗi hơn nhiều, quả thực là rãnh đến mức làm người ta tức muốn xịt khói! Nhìn cô dạo chơi khắp thị trường hoa cỏ từ lớn tới nhỏ trong toàn thành phố B chỉ vỏn vẹn ba ngày là biết cô buồn chán biết bao nhiêu.
"Ông chủ, đây có thật là hoa lam chính tông không?"
Tiêu vừa hỏi, vừa mân mê cánh hoa hồng lam trong thùng nước, vuốt ve một hồi thì đầu ngón tay đã xanh lè, liền thất vọng thở dài. Ông chủ đứng kế bên thấy vậy cũng khá lúng túng, gãi gãi đầu, bất đắc dĩ lên tiếng:
"Bây giờ trên thị trường đều bán hoa hồng xanh tự nhuộm nên tất nhiên sẽ phai màu. . ."
"Vậy ông biết ở đâu có hoa lam không phai màu không?"
Cô chẳng nhớ rõ mình đã hỏi vấn đề này bao nhiêu lần, lần nào cũng đổi lấy hai chữ "Không biết". Tuy vậy, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tin chắc ở thành phố B này nhất định tồn tại loại hoa đó, nếu không nó sẽ không xuất hiện ở nơi ấy.
"Cái này... Cái này..."
Nhìn vẻ mặt khổ sở của ông chủ, Tiêu bèn nở nụ cười mê người, "Ông chủ, phiền ông gói lại hết mớ hoa này giúp, tôi mua tất!"
Ông chủ đau đáu nhìn người đẹp trước mặt, nhất thời thất thần. Vừa nãy thấy vị khách này thở dài, ông cứ tưởng cô nghiêm túc, nào ngờ... Lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười:
"Được được, tiểu thư chờ chút nhé! Tôi sẽ phối thêm vài đóa hoa trắng cho đẹp."
"Vâng, ông cứ tự nhiên mà làm!"
Y Tiêu lại nở nụ cười mê hoặc. Gã đàn ông đang gói hoa đã sớm bị yêu tinh đáng chết câu mất hồn phách, chẳng còn do dự như trước nữa:
Tiểu thư, kỳ thực chỗ này không phải là không có hoa lam không phai màu như cô nói, nhưng cô có biết cũng vô dụng thôi, ông Tôn sẽ không bán hoa bảo bối của ổng cho cô đâu!"
"Ừ hử, ông Tôn?"
Tiêu nhìn bó hoa trưng bày trong tiệm, hững hờ hỏi.
"Đúng rồi, chính là ông Tôn Ngọc Lai ở phía Đông ngoại thành đấy. Ai cũng biết ông ấy có loại hoa không phai màu, có điều ông ấy trước giờ chưa từng bán bảo bối cho bất cứ người nào. Có trả nhiều tiền hơn nữa cũng không bán, cho nên... Đây, gói kỹ lắm nhé, tổng cộng 680 đồng."
Gã đàn ông nọ đưa hoa cho Tiêu. "Không cần tìm..." Nhận tiền xong lại tham lam liếc mắt ngắm nhìn người phụ nữ có nụ cười nghiêng thành đổ nước đến si ngốc.
Vừa rời khỏi cửa tiệm, Tiêu lập tức ném bó hoa trong tay vào thùng rác. Cô không ghét hoa, chỉ là cảm thấy ôm bó hoa to đùng như thế lông nhông ngoài đường chẳng khác nào kẻ ngu ngốc. Tiếp đó, cô đón một chiếc taxi, chạy thẳng đến chỗ cần đến. Một địa chỉ, một cái tên đủ để tìm tới người cô muốn tìm.
Gần đây Tiêu say mê hoa thơm cỏ lạ cũng không phải không có nguyên do. Ngày đó, khi cô chạy tới trung tâm triển lãm, tuy "Thiên Sứ" đã bị người khác đánh cắp trước một bước, nhưng cô lại vô tình phát hiện một cánh hoa lam ở sau sân khấu. Hội trường này ngày nào cũng có người quét dọn, rõ ràng chỉ có người vào sau giờ dọn dẹp mới để lại mớ rác thải này. Đúng là ý trời! Cánh hoa rụng rơi kia cũng