"Em..."
Tiếng nuốt nước bọt vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng sinh ra bầu không khí hết sức ám muội. Sở Toàn thoáng chốc đỏ bừng mặt, tay cầm khăn lông lơ lửng trên không trung, động đậy cũng không được mà thả xuống cũng không xong...
Trong lúc giãy chết, Y Tiêu rõ ràng nghe thấy động tĩnh. Sở Toàn lúng túng nhìn em ấy chậm rãi quay đầu, trong miệng ngậm một khối thịt lớn, đũa cắp rau xanh, dáng dấp siêu cấp ngu đần. Có lẽ người trong cuộc u mê nên chỉ qua loa nhai nhai vài cái rồi nuốt ực ực, sau đó lên tiếng:
"Tạ tỷ tỷ, em sai rồi, em không nên giành ăn một mình để chị phải lau tóc cho em. Chắc giờ chị đói bụng lắm, nhanh ăn cơm để nguội mất ngon..."
Như vậy có thể tổng kết: Y Tiêu quả nhiên là sinh vật đơn bào đến mức không thể đơn bào hơn. Sự 'săn sóc' của người nọ khiến Sở Toàn xúc động. Cô bình tĩnh quan sát mới phát hiện sự hiểu lầm này cũng khá thú vị, không thể cứ ngây ngốc mãi:
"Chị thấy sắc đẹp của em tỷ lệ thuận với lượng cơm ăn, vậy nên đừng kiềm hãm, uống thêm ngụm nước đi nào!"
Sở Toàn nhìn cặp mắt tinh khiết không chút tà niệm của người nọ liền nở nụ cười. Nếu để con nhóc Tư Vi nghe thấy hai chữ 'tinh khiết' trong tình cảnh này, ắt hẳn nó sẽ cắn răng nghiến lợi chỉ vào mũi Y Tiêu mắng to, "Đúng là đồ ngu!".
Sở Toàn chợt nhớ oắt con này đã từng nói nửa đời chưa yêu ai, xem ra lời đó không hề giả dối, nhưng nụ hôn đêm ấy là gì chứ? Lẽ nào chỉ là hành động vô tri? Y Tiêu, rốt cuộc em có hiểu tình yêu là gì không?
Y Tiêu dĩ nhiên không thể hiểu được lòng dạ nổi trôi của Sở Toàn. Lúc này, cô chỉ biết mặt mũi của Tạ tỷ tỷ có màu rất đặc sắc dọa cô sợ hãi, lập tức cắp lên một khối thịt:
"Tạ tỷ tỷ, hồn mau về xác, để em mời chị ăn miếng thịt này!"
Sở Toàn nheo mắt nhìn chiếc đũa kề sát bên môi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi ngậm miếng thịt. Tiếc là thịt đã mất đi mỹ vị ngày xưa, dai như nhai sáp vậy:
"Haiz... để chị ăn cơm cà ri đi, cơm thịt không phải của chị..."
Y Tiêu chớp mắt khó hiểu nhìn chằm chặp Sở Toàn đang vòng qua sofa ngồi vào bên cạnh mình. Cái gì mà 'cơm thịt không phải của chị'? Trong trí nhớ của Y Tiêu, Sở Toàn luôn ăn cơm cà ri, còn cô ăn cơm thịt. Sao hôm nay chị ấy nói chuyện lạ vậy?! Bực bội quá đi!
Nhất thời hai người lại lâm vào bầu không khí quái dị. Một đứa nhàm chán chọt chọt hộp cơm, còn đứa kia chỉ lo cúi đầu ăn.
Sở Toàn thật không dám ngẩng đầu, phút này cô mới nhận ra ngồi bên cạnh Y Tiêu là chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.
Mùi trái cây mê người hòa lẫn vào hương thơm cơ thể phụ nữ vờn quanh chóp mũi. Hơn nữa hai chân trần thon dài kia càng khiến người ta mơ tưởng viển vông. Mặc dù Sở Toàn đã cố gắng khống chế và luôn nhìn thẳng về phía trước, nhưng thân thể cứ như đang ngồi trên đống lửa, đứng giữa đống than, thỉnh thoảng còn mất tự chủ liếc nhìn bắp đùi trắng tuyết nọ. Khăn tắm dập dờn bay phủ bắp đùi Y Tiêu như cửa cấm khép hờ khiến máu huyết người ta càng sôi trào. Cô không rõ từ lúc nào bản thân lại bị cơ thể phụ nữ mê hoặc đến thế...
Sở Toàn ăn cơm hết một nửa liền tìm lý do rời đi. Cô thật sự không thể ở lại đây được nữa. Nếu cứ nhất quyết ở lại, cô cũng không thể dự liệu mình có thể kiềm chế được bao lâu. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận cô đang 'muốn' cô gái kia, loại du͙ƈ vọиɠ chỉ tồn tại giữa nam và nữ. Cô biết du͙ƈ vọиɠ này tượng trưng cho điều gì, "LES" ở nước ngoài cũng không hiếm thấy. Chỉ là Sở Toàn cứ mãi mê man, một cô gái sắp ba mươi cũng coi như là người từng trải, nhưng cô không ngờ tiềm thức mình lại đáng sợ đến thế.
Sở Toàn vội đóng cửa lại, chật vật thoát khỏi vòng lẩn quẩn. Cô tự vỗ nhẹ gò má, thầm nhủ, "Mới cuối thu thôi, xuân còn xa lắm, hôm nay cũng không phải đêm trăng tròn, tại sao mình... Điên rồi, điên rồi!!!..." Nhưng hình như cô đã quên một câu kinh điển: 'Đông đến rồi thì xuân còn xa bao nhiêu nữa?'
Y Tiêu cảm thấy khó hiểu khi Tạ tỷ tỷ vội vã rời đi. Đối với tình huống ngày hôm nay, cô hệt như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cũng may oắt con từ nhỏ đã là con ngoan không ngại học hỏi, lập tức điện thoại cầu chi viện.
"Alo, ai đấy?"
Đầu bên kia truyền đến giọng điệu ngọt ngào mang theo chút lười biếng.
"Em đây! Có chút việc không hiểu muốn hỏi..."
"Y Tiêu! Em có biết mấy giờ rồi không? Hơn nửa đêm còn chơi trò 'tra từ điển', bộ đầu óc em bị vô nước rồi à!"
Y Tiêu còn chưa nói xong thì giọng điệu ngọt ngào đã biến thành tiếng gào rú rung động ầm trời.
"Biết là hơn nửa đêm rồi mà em còn rống làm chi! Đưa điện thoại cho chị..."
Tiếng nói dịu dàng của Tư Hàm bỗng vang lên.
"Không! Em không đưa!"
Y Tiêu đen mặt nghe hai người nọ liếc mắt đưa tình với cái điện thoại. Không khó tưởng tượng hai vị kia nhất định đang 'lăn lộn' trên giường, cô mất kiên nhẫn trả lời:
"Quấy rầy rồi, cúp máy đây!"
"Họ Y kia, chị thấy em bệnh cũng không nhẹ đâu, cả gan đi quấy rối chuyện tốt của bà đây. Em muốn hỏi gì tốt nhất phải nói cho rõ, nếu không thì cứ chờ xem chị trừng trị em như thế nào! Nếu em dám cúp điện thoại, bà đây sẽ lập tức gϊếŧ người, lột da, đốt nhà, có tin không?"
Y Tiêu nghe xong nửa câu đầu đã tức giận muốn cúp điện thoại, nhưng nghe đối phương bạo rống dữ quá mới bắt đầu run rẩy. Cô tuyệt đối tin Tư Hàm có khả năng gϊếŧ người chỉ trong một đêm, phải liều mạng thôi.
Nghĩ đến đây, cô thoáng dừng một chút, lên tiếng nói:
"Kỳ thực cũng không có gì... Chính là... Chính là..."
"Nói nhảm nhiều quá, vô trọng điểm!"
"Em muốn hỏi một người phụ nữ hôn một người phụ nữ đại biểu cho điều gì?"
Y Tiêu nhắm mắt lại nói một hơi, trái tim nhỏ yếu ớt thầm kêu gào. Tư Vi thật có khí