Thời gian thấm thoát thoi đưa, xương vỡ trên người Sở Toàn cũng từ từ lành lại, vết thương kết vảy rồi biến mất, chỉ để lại vết tích hồng hồng. Dù sao anh hùng cũng là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì luôn sợ dung nhan tàn phai, nên Sở Toàn không chỉ một lần tự giễu mình sắp thành Chung Vô Diệm.
Nhưng Y Tiêu lại cảm thấy vết thương đó càng làm Sở Toàn tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng, vì thế còn nâng dao trước gương đòi tự rạch mặt. Sở Toàn sợ cái đứa cơ bắp kia sẽ làm chuyện kinh người nên cô đã tuyên bố: nếu mặt oắt con bị hủy, cô sẽ lập tức đi tìm niềm vui mới nên con oắt kia mới chịu bỏ qua.
Hai người vui cười giận mắng, cuộc sống cơm áo gạo tiền rất thích ý, tựa như lời hát trong vở kịch Hoàng Mai:
"Đôi ta tựa cánh uyên ương,
Đảo quanh khắp chốn, bôn ba khắp trời..."
Tất nhiên chẳng có đôi uyên ương nào trong sáng như hai người cả. Nói cũng kỳ, cả hai cùng giường chung gối hơn một tháng mà vãn không hề phát sinh chuyện 'phong hoa tuyết nguyệt' gì sất. Sở Toàn cứ ngỡ mình đã nhìn thấu tâm tư của oắt con, nhưng mấy ngày liên tiếp, Y Tiêu chỉ giỏi nói miệng chứ chả làm được gì vượt rào, nghiễm nhiên thanh tâm quả dục. Ngược lại, Sở Toàn luôn ngửi thấy hương thơm hoa quả rồi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái khó an giấc, ghê tởm nhất chính là kẻ cầm đầu lại không hề hay biết chút nào.
"Tạ tỷ tỷ, chị buồn ngủ lắm sao? Em thấy nãy giờ chị ngáp cũng được hơn sáu lần rồi đó!"
Dung nhan rực rỡ hơn cả ánh nắng, làn da trắng nõn khỏe khoắn lộ ra chút phấn hồng, dáng vẻ ngây thơ vô số tội khiến Sở Toàn hận không thể một tay bóp chết đứa kia.
"Nếu vậy thì bọn mình lên giường nằm một chút đi..."
Không nói thì còn tốt, nói đến chuyện giường chiếu, trong lòng Sở Toàn bỗng dấy lên một ngọn lửa không tên, liệt hỏa hừng hực không có chỗ phát, đành phải ngẩng đầu nhìn trời cho tỉnh.
Rốt cuộc Y Tiêu chỉ là một cái cây xanh tươi, sớm muộn gì cũng sẽ tàn phai xuân sắc. Cô đã từng nghe qua bốn chữ 'Dục cầu bất mãn' nhưng lại chưa bao giờ cảm thụ qua. Thấy Sở Toàn cứ khó chịu, rầu rĩ không vui nên cô bèn nghĩ kế làm chị ấy vui lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
"Chắc Tư Vi đến đó!"
Y Tiêu nói xong liền mang dép lê ra ban công. Từ khi tâm sự hết mọi chuyện, Tư Hàm và Tư Vi đã trở thành khách quen của nhà này. Đại khái là bởi vì khí chất tương hợp, chủ đề tương thích nên Sở Toàn và Tư Hàm nhanh chóng trở thành bạn bè thổ lộ tâm tình. Đương nhiên chủ đề không chỉ xoay quanh quần áo, mỹ phẩm mà còn có 'đứa trẻ to xác' kia nữa, cho nên hai người này thỉnh thoảng đến 'quấy rầy' một chút cũng chẳng có gì lạ.
Y Tiêu vừa mở cửa liền choáng váng. Người bên ngoài không phải là tiểu ma nữ Tư Vi mà rõ ràng chính là một 'soái ca' vô cùng đẹp trai. Nếu Y Tiêu không phải hoa đã có chủ thì cô sẽ lập tức xông vào cái anh có gương mặt giống Ngô Ngạn Tổ kia rồi. Cô nhất định sẽ không bỏ qua gã đàn ông này, làm gì làm cũng phải sơ múi một chút mới chịu.
"Anh là..."
Soái ca khẽ nhíu mày rồi lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu xác định bảng số phòng rồi mới tiếp tục nói:
"Sở Toàn có ở đây không?"
"Có, mời vào!"
Tuy Y Tiêu cười cười lách mình sang một bên nhưng trong lòng lại suy tính đây là người tình thứ mấy của Tạ tỷ tỷ. Nếu lát nữa gã có ý nghĩ gì xấu xa thì cô có nên cầm chổi đuổi người ra khỏi cửa hay là nên mở vài lời xát muối đuổi khách?
Trong khi Y Tiêu đang lo lắng suy nghĩ đối sách đối phó thì 'soái ca' ngoài cửa đã bước thẳng vào nhà rồi. Cô chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy 'ngự tỷ' lớn tuổi núp vào ngực 'soái ca' ríu rít thút thít như đứa con nít. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Y Tiêu tức thì xác định 'soái ca' kia là tình địch, bình dấm chua nhỏ lập tức bật nắp toát ra vị chua nồng đậm.
Sở Toàn vốn là người kiên cường nhưng đôi lúc cũng sẽ sợ lạnh, sợ già, sợ tối, sợ đau như bao cô gái khác. Trong khoảng thời gian này, đau đớn gần như đã chiếm hữu hết tất cả ý chí của cô nên vừa gặp anh trai cũng không thể khống chế được chua xót tận đáy lòng.
"Tiểu Toàn, khổ cho em rồi, em đừng làm cảnh sát nữa được không? Về nhà với anh đi!"
Lúc này, Trần Kính Hiên chả thèm đoái hoài tới người ngoài, chỉ tập trung dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực.
"Anh, em không sao..."
Tuy nước mắt làm nhòa hai mắt, nhưng Sở Toàn vẫn không hề xao lãng chút thống khổ trong đáy mắt Y Tiêu. Cô biết em ấy nhất định đã hiểu lầm, mặc dù em ấy luôn nói đùa mình là củ cải chua nhưng đâu ai ngờ đó là cả một bình dấm. Nghĩ đến đây, cô không kịp lau nước mắt đã nhẹ đẩy Trần Kính Hiên ra rồi cắn cắn ngón tay tỏ vẻ rầu rỉ, sau đó liên tục giải thích với 'bình dấm chua':
"Tiêu, đây là anh trai chị, tên Trần Kính Hiên. Em ấy là bạn gái của em, tên Y Tiêu. Em ấy vẫn luôn chăm sóc em suốt thời gian qua!" Nói xong liền dí dỏm nháy mắt mấy cái.
"Nhóc con chết tiệt kia, bị thương như thế còn không đứng đắn!"
Trần Kính Hiên cưng chiều vỗ lên đầu Sở Toàn. Lúc vừa nghe thấy hai chữ 'bạn gái' khiến gã không khỏi giật mình, nhưng khi trông thấy bộ dáng không đứng đắn của Sở Toàn mới nghĩ đó chỉ là trò tai quái của oắt con. Có lẽ do chuyện của Hoắc Minh Viễn vẫn còn huyên náo nên gã mới không nghĩ tới phương diện kia.
Sự thật bất thình lình được bộc lộ làm Y Tiêu luống cuống tay chân. Cô không biết Tạ tỷ tỷ ăn gì mà to gan tuyên bố quan hệ của mình như vậy. Thấy chị ấy chớp mắt, cô lập tức biết sẽ có một trận bão tố đợi mình, ai ngờ 'anh trai' lại không coi đó là sự thật mà chỉ âm thầm mắng con nhóc không biết điều kia một trận.
Hai người hàn huyên một lúc, sau khi Trần Kính Hiên tháo mũ tình địch xuống, Y Tiêu mới cảm thấy 'soái ca' trông cũng thuận mắt, quan trọng đó là người nhà của Sở Toàn.
Trò chuyện trong chốc lát, Trần Kính Hiên muốn mang em gái ra ngoài chơi. Y Tiêu cho rằng gã ngại có mình ở đây nên không tiện khuyên Sở Toàn về quê. Vì sự an định và đoàn kết trong tương lai, cô tất nhiên không có lý do gì ngăn