Đảo mắt một cái đã đến Tết, về quê là chuyện bắt buộc phải làm. Mặc dù trong lòng trăm vạn lần không muốn nhưng Sở Toàn đã lỡ ước hẹn với Trần Kính Hiên rồi nên nhất định phải về thôi. Nhà đối với cô mà nói chỉ là một danh từ xa lạ, thậm chí cô còn bài xích nơi quanh năm tối tăm lạnh lẽo ấy.
Thời gian này, cô được Y Tiêu chăm sóc tỉ mỉ, vết thương trên người đã lành được bảy tám phần. Tuy cô đã tháo băng và thạch cao nhưng hoạt động vẫn chưa được linh hoạt như trước đây, cũng may không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra điều này.
"Chị phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó, đừng vận động mạnh, bác sĩ đã dặn không được nóng vội."
"Biết rồi, biết rồi! Bé gái dông dài quá nghen!"
Sở Toàn vỗ nhè nhẹ lên mặt Y Tiêu, đáy mắt tràn đầy ý cười. Dòng người tấp nập vội vàng không dứt ở sân bay sẽ không vì cặp đôi xinh đẹp này mà chùn bước, cho dù có dừng lại trong giây lát cũng là vì phải chờ đợi vấn đề của riêng mình.
Tư Vi đang đứng một bên khá lâu không chịu nổi cảnh tượng Quỳnh Dao này bèn ho khan một tiếng:
"Rốt cuộc hai người định quấn quýt thế này bao lâu mới chịu nghỉ? Máy bay thiếu điều bay đến bên kia bờ đại dương rồi!"
Nếu biết trước sẽ chứng kiến cảnh đưa tiễn thảm thiết như thế, cô có chết cũng sẽ không nhận lời Tư Hàm làm 'tài xế' cho hai vị này.
"Chị phải đi rồi!"
Sở Toàn đưa tay muốn nhận vali, nhưng đứa nhóc kia lại gắt gao nắm chặt không buông, cô bất đắc dĩ cười cười cầu cứu Tư Vi đang xem kịch vui bên cạnh.
"Ai zu, tiểu tổ tông của tôi ơi, lề mề thật sự sẽ trễ đấy, ngoan đi nào, mau buông tay..."
Tư Vi vừa nói vừa đi đến bên vali ra sức tách từng ngón tay trắng bệch kia.
"Cũng đâu phải Sở Toàn một đi không trở lại, có vài ngày thôi mà, đừng có làm mình làm mẩy làm trò cười cho thiên hạ vậy chứ!"
Tư Vi phải lặp đi lặp lại lời này mấy lần người kia mới chịu buông lỏng tay.
"Ừ, lên đường bình an, đến nơi nhớ gọi điện cho em đó. Chị không cần lo lắng, em biết tự chăm sóc bản thân, nhớ thì cứ nhớ thôi, dù sao về nhà cũng không dễ gì, tương lai chúng ta còn nhiều thời gian..."
Y Tiêu gục đầu xuống để sợi tóc dài che đi đôi mắt chất chứa lưu niệm, đứa trẻ thoáng chốc hóa thành thiếu nữ thông tình đạt lý, nhưng đến cùng cô vẫn sợ để lộ tâm tình, nói xong liền lập tức quay người đi.
"Đứa nhỏ này..."
"Tôi không có ở đây, phiền hai chị chăm sóc em ấy.."
Sở Toàn nhẹ giọng nói với Tư Vi, ánh mắt lại lưu luyến nhìn bóng hình đang dần khuất xa.
"Đừng quên bọn tôi mới là người giám hộ của đứa nhỏ này, nói 'phiền' vậy là quá khách khí rồi đấy em dâu!"
Tư Vi gian tà nhếch khóe môi nhấn mạnh hai chữ 'em dâu' rồi nhíu mày dò xét, thấy Sở Toàn lộ ra thần sắc ngượng ngùng mới hả dạ.
"Được rồi, chúc cô thượng lộ bình an, về quê vui vẻ!"
Vui vẻ? Còn gì có thể sánh cùng tình yêu cuồng nhiệt khi ở cạnh tình nhân, vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần?
Sở Toàn mới đi được một ngày, Y Tiêu liền cảm thấy hao mòn mọi thứ, bộ dạng tựa như con nghiện thiếu thuốc, cả ngày mỏi lưng, đau chân, nhức nhối, khó ngủ, bên gối đã mất đi con gấu 37 độ, toàn bộ tế bào trong thân thể đều như đang kêu gào.
Đặc biệt là vào ban đêm, nếu cô không đến nhà Sở Toàn, không ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cô chắc chắn sẽ nổi điên, cơ mà cũng chỉ có thể ôm gối của người yêu về nhà nhung nhớ với bốn vách tường. E rằng chỉ có đem liều thuốc mang tên 'Tạ Sở Toàn' về mới có thể diệt trừ tận góc tình trạng tương tư đến tận xương máu này.
Đêm giao thừa vốn là thời gian gia đình đoàn viên, nhưng năm nay Y Tiêu lại cảm thấy buồn cảm nặng nề. Ngược lại, Tư Vi nhào bột, cán bánh, nhồi nhân, chơi quên cả trời đất, thỉnh thoảng còn dùng tay dính đầy bột xoa đầu Y Tiêu rồi cười cười tự xưng 'một nhà ba người thật hạnh phúc'. Có khi cô còn nghiêng cổ cọ cọ khuôn mặt lắm lem bột mì vào mặt vợ, thuận tiện lừa gạt hôn môi thơm khiến người đẹp nổi cáu.
Lúc đặt sủi cảo nóng hổi lên bàn, Tư Vi lập tức ôm khư khư cái nồi lớn, vui vẻ ăn ngấu nghiến, ăn đến mức phun ra được hai đồng tiền xu may mắn. Y Tiêu thấy vậy liền chúc mừng Tư Vi sang năm vàng vô đầy thúng, sinh ý hân vinh, tài nguyên cuồn cuộn, phát tài phát lộc,...
Sau đó Y Tiêu cũng ăn ra tiền xu, có qua có lại, Tư Vi lập tức bôi mỡ ngoài miệng cung chúc Tiêu Tiêu tình cảm vững bền như sắt đá, cầu được ước thấy, năm nay cầu hoa, năm sau gặt quả, sớm sinh quý tử với Tạ tỷ tỷ...
Tư Vi càng nói càng không đứng đắn khiến Y Tiêu giận run người, hận không thể xé rách miệng rộng ồn ào kia, nhưng năm mới mà sát sinh thì không hay, cô phải niệm ba lần 'Thế giới tốt đẹp như thế, ta lại táo bạo như vậy, không được, không được' mới có thể vuốt được khí giận ác liệt bị đè nén trong ngực xuống.
Tiếng pháo hoa đầu năm vang lên sáng rực trên bầu trời thành phố. Y Tiêu càng tưởng niệm ánh lửa bập bùng nở rộ trong đêm tối, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho tình yêu của mình. Nếu trên đời này không có thần giao cách cảm thì màn hình kia sẽ không trùng hợp hiện lên cái tên bản thân tâm niệm.
"Có nhớ chị không?"
"Có quỷ mới nhớ á!"
Y Tiêu mỉm cười nháy mắt cho cặp 'gian phụ dâm phụ' rồi bước ra ngoài hoa viên biệt thự dưới bầu không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh của pháo trúc còn sót lại.
"Đứa nào nói láo thì mũi sẽ dài ra nha!"
"Sao cái đồ xấu xa như chị lại gọi cho em lúc này?"
Y Tiêu ngồi trên xích đu, kiễng hai chân chậm rãi lắc lư trông rất vui vẻ.
"A, vậy ra em không muốn chị gọi, vậy thôi, bên cạnh chị còn nhiều trai xinh gái đẹp chờ nói chuyện phiếm lắm..."
"Đồ dê xòm chết tiệt, chị dám trêu hoa ghẹo nguyệt, xem em xử lý chị thế nào!"
Y Tiêu nghiến răng nghiến lợi làm đối phương cười hắc hắc, "Vậy rốt cuộc em có nhớ chị không đây?"
"Nhớ!"
Nhớ chị mà trắng đêm khó ngủ, nhớ chị mà tinh thần uể oải, nhớ chị mà ăn không ngon... Muốn hỏi chị rằng lúc em nhớ chị thì chị có đang nhớ em không nhưng lại khó hỏi ra lời. Bởi vì tiềm thức Y Tiêu không muốn thừa nhận tình cảm quyến luyến sâu sắc ấy, không muốn thừa nhận mình đã phụ thuộc vào một người.
Y Tiêu mơ hồ không