"Chỉ có một cái thì làm sao uống rượu giao bôi?"
Y Tiêu vô thức nói ra, tâm tư đặt hết vào cái chén dạ quang nhỏ. "Tổ truyền" xác thực là nói quá sự thật, nhưng bảo đó là vật bảo gia truyền cũng không phải giả. Bảo bối của ba có cả trăm ngàn cái, song ông chỉ chung thủy với một món này nên có thể thấy được nó có giá trị rất đặc biệt.
Y Tiêu cẩn thận vuốt ve chén xanh sẫm trước mắt mà nghĩ đến ba mẹ, nhất thời quên béng luôn chuyện uống rượu giao bôi lên chín tầng mây.
Tư Vi thấy oắt con đảo mắt liền biết ý định muốn làm gì, không hổ danh là con sâu trong bụng Y Tiêu, cô lập tức đoạt lấy chén dạ quang đưa tới trước mặt Sở Toàn:
"Em dâu, Tiêu ngây thơ chẳng biết gì nhưng em thì khác, chắc không cần chị dạy cách uống giao bôi đâu ha? Làm không được thì làm lại!" Lông mày nhướn lên, "Cạch!" Đem chén rượu đặt lên bàn, tư thế như muốn nói 'làm sao cho được thì làm!'
Sở Toàn nhìn rượu trong chén rồi lại tiếp tục nghiêng mắt lén dò xét gương mặt đờ đẫn của Y Tiêu, sau đó thầm thở dài. Cô đã tạo nghiệt gì mà đụng phải đôi nhân tình họ Hạng này cơ chứ, ai bảo mình coi trọng cô gái ngốc nghếch kia làm chi.
Sở Toàn nhắm mắt lại rồi mở to ra, rất có khí chất "tráng sĩ một đi không trở lại", bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Tiếp theo, cô nâng gương mặt mơ ngủ xinh đẹp của người yêu lên, bốn cánh môi không hẹn mà gặp, tự nhiên dán lấy, ma sát, để dòng nước từ miệng mình chảy vào môi thơm khác. Lúc này Y Tiêu mới giật mình tỉnh mộng, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chặp gương mặt gần trong gang tấc, lửa nóng tức thời từ bên tai đốt tới trên trán.
Madam Tạ thừa biết tình nhân của mình có da mặt rất mỏng, lập tức chuyển đầu che đi 'chiếc lồng đèn đỏ' kia, ngăn trở tầm mắt của hai bà tám bên cạnh. Cái hôn này hôn đến thiên hoang địa lão, thiên băng địa liệt, sông cạn đá mòn...
Hai người đối diện dựng thẳng tóc sững sờ, ngay cả mắt cũng quên nháy, trong khi hai đứa oắt kia thâm tình ôm hôn khó tách rời. Làm gì có ai dám không hài lòng với kiểu uống rượu giao bôi kinh thiên địa khiếp quỷ thần này, chỉ có người nào đó mân mê miệng, bày ra vẻ mặt mẹ kế mà thôi.
Chứng kiến vợ chồng trẻ ân ái ngọt ngào, không coi ai ra gì, Tư Vi sực nhớ tới đêm tân hôn của mình rồi mang ra so sánh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Cô ai oán liếc nhìn Tư Hàm đang ngồi lân cận, tay không ngừng vặn vạt áo chẳng khác gì dáng vẻ cô vợ bé của Y Tiêu, hận không thể nhét chiếc khăn tay nhỏ trong miệng mà cắn xé.
"Hừ, Hạng Tư Hàm, chị không yêu em!"
Nói xong liền tức giận quẳng đũa xuống rồi chạy lon ton lên lầu, đôi uyên ương đang trầm mê trong môi thơm cuối cùng cũng bị động tĩnh này quấy nhiễu, dập tắt lửa tình.
"Tư Hàm, chị đã làm gì? Tại sao A Vi lại nói chị không yêu chị ấy?"
Kíƈɦ ŧìиɦ chưa tiêu, sắc mặt của Y Tiêu hiện giờ đẹp tựa hoa đào, đôi môi cũng có chút sưng đỏ. Tư Hàm thấy thế cũng không lấy làm kinh ngạc, nhíu lông mày nhún vai bất đắc dĩ nói:
"Chị chẳng hề làm gì..."
Do chẳng hề làm gì nên mới chọc giận vợ nhà mình đấy!
Y Tiêu và Sở Toàn thấy đôi vợ già giận dỗi, muốn giúp đỡ nhưng lại không thể xen tay vào, mâu thuẫn nội bộ của nhân dân phải do bản thân nhân dân tự giải quyết, ở lâu bất tiện nên đành vội vàng cáo từ.
Tư Hàm tiễn khách xong, nhìn chén bát bừa bộn trên bàn rồi lại giương mắt nhìn lầu hai, sau đó sâu kín thở dài một tiếng lết chân lên lầu. Tề gia trị quốc bình thiên hạ, lời tổ tông lưu truyền là chữ châu chữ ngọc, là chân lý a!
Tư Hàm vặn nắm tay cửa phòng ngủ, quả nhiên bị oắt con khóa trái.
"A Vi, rốt cuộc là em đang tức giận cái gì? Coi như chị có tội đi nữa thì em cũng nên cho bản án, phải không?"
"Đi đi đi, tự kiểm điểm bản thân đi! Nếu nghĩ mãi không ra thì đêm nay... à không, cả kỳ lễ này đừng hòng vào phòng đụng chạm được em!"
Tư Hàm nghe xong liền tranh thủ gõ cửa thêm lần nữa.
"A Vi, mở cửa ra trước đi rồi bình tâm nói chuyện với chị!"
"Không ra! Chị cút đi!"
Hạng tiểu thư tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Không phải Tư Hàm không thể mở cánh cửa này, ngay cả cửa lớn của Bộ quốc phòng cũng không làm khó được cô nữa là. Nếu mà cô nhất quyết xông vào, đoán không chừng vị bên trong sẽ bày ra tiết mục 'một khóc, hai nháo, ba ăn vạ', lỡ đâu thời hạn thi hành án từ một tuần lên đến một tháng hoặc là một năm... Chẳng phải là đòi mạng của cô sao!
Đừng thấy Tư Hàm cường thế như nữ vương mà lầm to, dù gì người ta cũng do gia đình họ Y nuôi nấng từ bé, bản chất sợ vợ cũng thuộc loại thâm căn cố đế. Vợ kêu cút thì cô thật sự bỏ đi xuống lầu, ngồi trước nồi lẩu đang sôi ùn ùn, bắt đầu kiểm điểm lại bản thân.
Mỹ nhân một tay chống cằm, một tay cầm chén dạ quang hồi tưởng lại chuyện quá khứ, lặp đi lặp lại suy nghĩ về chuyện uống rượu giao bôi và lời nói vô cớ của Tư Vi. Cô bỗng nhiên nhìn dạ quang bôi trong tay, lập tức hiểu ra, nảy sinh ý hay, lộ nụ cười giảo hoạt.
Trong lòng có chuyện vui nên vẻ u sầu trên mặt cũng tan theo mây khói, cô dọn dẹp xong bàn ăn, sửa sang đồ đạc rồi vui vẻ tắm rửa thơm tho trắng sáng, cô biết con oắt Tư Vi háo sắc kia nhất định sẽ dính chiêu này. Sau đó, cô lấy một chai rượu Vua năm 82 trong tủ ra, cầm chén dạ quang, vội vã chạy lên lầu.
"A Vi, A Vi, không xong rồi, chén dạ quang mất rồi, em có giấu nó không?"
Lần này Tư Hàm không nhã nhặn gõ cửa như vừa rồi mà đập cửa ầm ầm như đánh trống trận.
Tư Vi đang mơ màng trên giường, trong thoáng chốc nghe được bảo vật gia truyền biến mất liền lập tức xoay người xuống giường, không kịp mang dép đã vội vàng chạy chân đất tới trước cửa:
"Nhất định là con nhỏ Y Tiêu chết tiệt kia, dám mượn gió bẻ măng dưới mi mắt của bà, để coi bà lột da ra như thế nào! ..."
Lời còn chưa dứt, cửa vừa mở đã thấy Tư Hàm dịu dàng mỉm cười nhìn mình, tay trái cầm chén dạ quang, tay phải cầm chai Vua rượu. Tư Vi biết bản thân bị lừa, muốn đóng cửa đã chậm một bước, tên kia đã chèn thân thể vào cửa, hai người giằng co một lúc, Tư Vi tức giận mắng:
"Khốn kiếp, chị gạt em!"
"Cục cưng à, là chính em mở cửa cho chị mà!"
Tư Hàm vừa nói chuyện vừa thừa cơ tiến vào khe cửa, vòng hai tay lên cổ người nọ, cười quyến rũ:
"Đừng nóng giận, chị đến để nhận tội cùng em đây!"
Tư Hàm hớn hở trừng mắt nhìn, mỹ nhân đi tắm vốn là một sự cám dỗ khó cưỡng, hơn nữa người ta còn mặc váy ngủ viền ren trong suốt. Tư Vi lúc này suýt nữa buông thả quỳ gối dưới làn váy ren, miệng cũng mất khí thế, lắp bắp nói:
"Chị... chị có tội gì? Mà lại... Lại muốn chịu đòn nhận tội?"
"Làm phu quân tức giận, là thiếp sai!"
Tư Hàm kéo cổ Tư Vi, từng bước ép sát, nhưng do chiều cao thấp hơn nên tư thế này có chút phí sức, cũng may hai người rất nhanh liền ngã vào trên giường. Tư Hàm ngồi quỳ hai chân ở trên người Tư Vi, hai mắt ngưng thần, tựa hồ lóe sáng.
"Chị... chị muốn... Làm gì?"
Trông thấy đường cong như ẩn như hiện, Tư Vi không có cốt khí nuốt nước miếng ừng ực, hai tay mất kiên nhẫn tiến vào dưới váy sờ mó bờ mông trắng nõn.
"Muốn thỉnh tội!"
Tư Hàm xem thường phản ứng của đối phương, lặng lẽ giựt nắp bình rồi đổ vào chén dạ quang, mị nhãn như tơ, nheo mắt nhìn người kia hô hấp dồn dập:
"Phu quân này, chị vừa nhớ đến đêm tân hôn của chúng mình, lúc đầu chị đây quá kín đáo giữ kẽ, đúng không?"
Không để người nọ trả lời, cô liền đặt bình rượu qua một bên, sau đó bưng chén rượu đưa đến trước mặt Tư Vi, mũi