Y Tiêu thất thần nhìn chất lỏng đỏ chói, cô không còn cảm nhận được đau đớn ở đầu ngón tay, trong phòng khách chợt truyền ra tiếng đập bàn vang dội.
"Sao em lại bất như vậy!"
Sở Toàn nghe được động tĩnh liền quay người nhìn lại, trông thấy Y Tiêu đang ngồi sững sờ nhìn máu nhỏ giọt, cô chưa kịp mang dép đã vội vã chạy tới "hiện trường" đỡ người đang tái mặt kia dậy.
"Đừng nhặt nữa, mau đứng dậy để chị xem một chút!"
Y Tiêu vừa nhích người mới phát giác được mu bàn chân đau rát, Sở Toàn tất nhiên là không bỏ qua biến hóa trên sắc mặt của đối phương, đầu lông mày cũng chau lại thành chữ "Xuyên". Hai người đồng thời cúi xuống nhìn mu bàn chân vốn trắng nõn đã bị nóng đến đỏ bừng. Sở Toàn thầm chửi “chết tiệt!” rồi lập tức bế Y Tiêu vào toilet.
"Em cố chịu nha, có lẽ sẽ đau một chút"
Sở Toàn hơi nhíu mày, lo lắng nhìn người trong ngực, sau đó một tay cầm chân Y Tiêu, một tay cầm vòi hoa sen xịt nhẹ vào chỗ bị phỏng. Lúc bình thường, với tính cách của Y Tiêu, cho dù không bị thương cô cũng sẽ cố nặn ra một hai giọt nước mắt hòng nhõng nhẽo với giai nhân, nhưng người đang đau, lòng đang tổn thương đã làm mất đi sự hoạt bát ngày xưa. Giờ phút này, cô chỉ đành quật cường cắn môi, ngẩng đầu bức lui, mãnh liệt nén nước mắt sắp trào ra, một mình chịu đựng thân tâm đau khổ...
Sở Toàn ra khỏi phòng tắm cũng không có tâm tình uống canh gà. Cô thoa thuốc mỡ và băng bó ngón tay cho Y Tiêu rồi ôm nhau ngủ giống như lúc trước. Vẫn là người nằm kề bên nhưng tiếng thở dài lần này khiến cả hai trằn trọc khó ngủ.
Trong bóng tối, Y Tiêu nhẹ nhàng tránh ra khỏi vòng tay trói buộc của đối phương, cô tập tễnh giữa bóng đêm, mò mẫm đến cửa tủ phòng khách lấy chai rượu đỏ cùng một chiếc ly, bỏ qua hình thức rườm rà mà dùng cách nguyên thủy nhất để uổng cho thả cửa. Rượu đỏ chảy vào cổ họng trong nháy mắt đã mất đi vị ngọt ngày xưa, cay đắng tuôn trào ngập đáy lòng. Cô ngẩng mặt, đăm chiêu nhìn ông trăng mờ ảo ngoài cửa sổ lại nhớ đến câu thơ của ông Lý, "Rượu ngon ta uống một mình, ngẩng đầu mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người..." Không khỏi mỉm cười, rất tự giễu.
"Già mồm!"
Nếu Tư Vi ở đây, chắc hẳn chị ấy sẽ lên án rồi chà đạp rượu ngon, sau đó chỉ vào mũi của cô mà mắng to “đồ già mồm!”, tuy cô có thể thổ lộ hết mọi thứ với đôi gian phụ dâm phụ kia nhưng chỉ sợ hai người đó lúc này đang hoa tiền nguyệt hạ, vẫn là không nên quấy rầy.
Khi tia nắng sớm đầu tiên rọi vào phòng, Y Tiêu ấn ấn huyệt Thái Dương đau nhức, lảo đảo đứng dậy khỏi sàn nhà, không thể không nói mua say cũng cần có kỹ thuật, cũng có ít người nghĩ càng say càng tỉnh, nếu đầu không đau như búa bổ thì cô chỉ cho rằng đó là một giấc mộng say.
Dọn dẹp xong ba chai rượu, Y Tiêu mở nước lạnh tắm rửa để giấu đi mùi rượu trên cơ thể, cô còn xịt thêm một ít nước hoa và lần đầu bôi lên mặt một lớp phấn lót dày. Mu bàn chân đã không còn đau đớn như trước, nhưng bước đi vẫn còn hơi khó chịu. Bất kể người kia có như thế nào chăng nữa thì cô vẫn phải làm tròn chức trách 'phía sau một người phụ nữ thành công là một cô vợ tốt', dựa theo lệ cũ, Y Tiêu chuẩn bị bữa sáng.
"Hôm nay vẫn về muộn phải không?"
Y Tiêu cuối cùng không chịu nổi bầu không khí trầm mặc đến ngột ngạt trên bàn ăn bèn mở miệng trước.
"Ừ, em buồn ngủ thì cứ ngủ trước, đừng chờ chị!"
Sở Toàn nhận cặp làm việc từ tay Y Tiêu rồi good bye kiss lên má người đẹp, sau đó xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng vội vã của Sở Toàn, Y Tiêu dựa vào tường, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nỉ non, "Sở Toàn, rốt cuộc tại sao chị lừa gạt em?"
Nói chung là vì sự tồn tại của bản thân chính là một bí mật động trời nên Y Tiêu cũng không oán Sở Toàn nói dối mình, nhưng cô muốn biết lý do tại sao và do ai hoặc chuyện gì lại đáng giá đến mức khiến một người ngay thẳng như Tạ Sở Toàn đang tâm lừa gạt cô.
Chị ấy đã không muốn nói thì cô chỉ còn cách tự đi xác minh. Thừa dịp màn đêm chưa xuống, Y Tiêu dừng xe ở phía đối diện sở cảnh sát. Nơi này tường cao ngói xanh yên lặng như tờ, dù cho trời có mưa giông mù mịt thì hai vị lính gác vẫn bất chấp đứng đấy. Không lâu sau bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân mặc trường sam màu đen, tay che dù đen đi ra khỏi sở, nếu không phải nhớ kỹ mục đích của chuyến đi này, e rằng Y Tiêu đã xúc động ấn còi tin tin rồi.
Sở Toàn vội vàng đi dọc ven đường, Y Tiêu cho xe chầm chậm theo sau, cô chưa hề nghĩ mình sẽ dùng phương thức theo dõi này để đối phó với người yêu, chỉ sợ Sở Toàn cũng sẽ không ngờ bản thân lại có ngày trở thành con mồi của người khác.
Sở Toàn dừng ở giao lộ đợi một chiếc Audi chạy tới, Y Tiêu nắm thật chặt tay lái đỗ ở phía xa quan sát không chớp mắt.
Có lẽ do quá mức chuyên chú dõi theo chiếc Audi A6 phía trước nên xe của Y Tiêu bị dòng xe khác gạt ra khỏi làn, suýt đâm vào xe khách ở đối diện, may mà cô kịp phản ứng đánh tay lái đồng thời đạp phanh gấp, con đường cũng vang lên tiếng thắng xe cùng với tiếng chửi rủa.
Y Tiêu hồi tưởng chuyện mới xảy ra vẫn còn sợ hãi, nhưng lúc ngẩng đầu thì con mồi đã sớm băng qua khỏi đèn xanh đèn đỏ, còn cô bất lực bị kẹt lại 30 giây. Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nằm gục trên tay lái xong lại nỗ lực tìm phương hướng, đi bên trái không thể dự báo tương lai, đi về phía trước là đường về nhà. Không phải là cô tìm không thấy chiếc xe kia, chỉ cần một cú điện thoại, trong vòng 10 phút liền có thể biết được người trên xe là nam hay nữ, có quan hệ thế nào với Tạ Sở Toàn, nhưng biết thì đã sao...
Cô thừa nhận giờ khắc này cô đang rất sợ hãi, nếu bản thân không thể chấp nhận được đáp án thì nên giải quyết thế nào. Tiếng còi chói tai chợt làm tỉnh lại ý thức mơ hồ, dòng xe bắt đầu chậm rãi di chuyển, Y Tiêu dứt khoát đạp chân ga chạy thẳng về phía trước.
Con người là một loài động vật vô cùng kỳ quái, một khi đã ra quyết định thì sẽ lập tức vắt óc tìm trăm ngàn cái lý do, dù không có ‘lý lẽ’ cũng sẽ nguyện ý tin tưởng và ủng hộ quyết định của bản thân. Thí dụ như Y Tiêu vừa lái xe vừa tự khuyên bảo bản thân ‘chỉ có phụ nữ ghen tuông mới có bệnh đa nghi’. Cô thật sự cảm nhận được sự đối đãi dịu dàng của Sở Toàn suốt mấy ngày nay, huống hồ chị ấy còn quả quyết chỉ cần mình không buông tay thì chị ấy tuyệt sẽ không buông tay. Nhìn mặt Tạ Sở Toàn cũng không giống người âm tâm mỏng tính, tự an ủi như vậy nên tâm tình thư thản không ít, cơ mà xét cho cùng thì ‘hối hận’ vẫn là bệnh chung của phụ nữ.
"Tin chị ấy, không tin chị ấy, tin chị ấy..."
Y Tiêu vừa lên cầu thang vừa bâng khuâng với vấn đề trước đó, mỗi một bước đều nặng như đeo chì hay do tầng lầu quá cao nên cô leo từ tầng 1 đến tầng 4 lại quên mất là nên ‘tin’ hay ‘không tin’.
Quay đầu nhìn lại cầu thang dài uốn lượn mà khẽ thở dài, cô không ngu xuẩn đến nỗi chỉ vì một đáp án chẳng biết đúng sai mà đi lại lần