"Dừng tay!"
Tư Hàm thấy hai người sắp sửa động thủ lập tức ngăn cản. Cô hiểu rõ tính nết của Tư Vi nhất, em ấy vì Y Tiêu chất chứa oán hận ngoài muốn đánh lộn ra thì sẽ không còn nhớ gì khác, dù đánh không lại ai cũng sẽ dốc hết sức lực, còn Tạ Sở Toàn chắc có lẽ là thẹn quá hoá giận.
"Hai người dừng tay lại ngay cho tôi!"
Tư Hàm vội vàng hô to, một tay bị Sở Toàn gắt gao bắt lấy nên cô chỉ có thể dùng tay còn lại ngăn Tư Vi ra đòn, phải cố hết sức mới ngăn trở thế chiến căng thẳng. Cô nhìn chằm chằm Tư Vi một hồi mới chịu thả lỏng nắm đấm đang đình trệ trên không trung xuống, xong cô lại nhìn về phía Sở Toàn, lành lạnh nói, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết Y Tiêu đang ở đâu, cô có tư cách gì để hỏi tôi, cô có nhớ lúc trước chính cô đã hứa với tôi điều gì khi đang nằm trên giường bệnh không?"
"Bao dung em ấy, vĩnh viễn chăm sóc, bảo vệ em ấy, không rời không bỏ..."
Nghĩ tới những lời này, Sở Toàn hổ thẹn cúi đầu nhưng lực trên tay cũng không vì vậy mà nới lỏng, ngược lại còn nắm chặt hơn, đáy lòng giống như bị lưỡi đao chém rách.
"Hứa hẹn còn ở bên tai, tại sao cô lại đối xử với Y Tiêu như vậy?!" Tư Hàm bị đau nhẹ nhíu mày, "Khi đó cô nhẫn tâm gỡ từng ngón tay của Y Tiêu ra khỏi người, cô hiểu việc này tàn nhẫn thế nào với nó không?"
Lịch sử tái diễn với Sở Toàn, cô cảm thụ được ngón tay của mình chậm rãi bị gỡ ra, cô không cách nào tưởng tượng được tại sao lúc ấy mình lại có thể nhẫn tâm với người yêu như thế, có khác gì moi tim róc thịt xuống đây!
"Tôi... Thật xin lỗi... Tôi..."
Sở Toàn buông lỏng chán nản ngã xuống sofa, ngón tay trắng bệch vô lực cắm chặt vào mái tóc dày, chặt đến mức đau nhức nhưng bản thân cô lại mất hết cảm giác.
"Bây giờ cô nói xin lỗi với chúng tôi thì có ích lợi gì, cô có biết đêm đó Tiêu Tiêu cũng ngồi ở chỗ cô đang ngồi mà khóc lóc thương tâm suốt một đêm không, chẳng lẽ sự đau lòng của nó chỉ cần vẻn vẹn một câu xin lỗi có thể bù đắp?"
"A Vi đủ rồi, đừng nói nữa."
Tư Hàm liếc nhìn người đang vò đầu bứt tóc trên sofa chợt cảm thấy có chút mềm lòng, "Chúng tôi biết Y Tiêu ở đâu, cũng có thể nói cho cô biết, nhưng không phải bây giờ, bởi vì chúng tôi đã mất đi lòng tin với cô rồi, nên đi đâu thì bản thân cô tự nghĩ thôi." nói xong lập tức kéo Tư Vi lên lầu.
"Sao lại cản em? Tại sao không cho em đánh người phụ nữ đó?"
Cơn giận của Tư Vi vẫn còn dư âm, cô hất tay Tư Hàm ra rồi tức giận dựa vào cửa.
Tư Hàm định nói 'chị cũng mong em đánh thắng được người ta', nhưng vì không muốn đả kích trái tim pha lê ngạo kiều này, lời sắp ra đến khóe miệng đành phải đổi giọng, "Ngược tâm so với ngược thân thì càng thêm tra tấn người, chị thấy dạy dỗ cô ta như vậy là đủ rồi..."
Tư Vi suy nghĩ một chốc quả nhiên cảm thấy nữ vương nói không sai, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, "đồ lòng dạ đàn bà!"
"Đúng vậy, chị đối với em quá nhân từ rồi!" Tư Hàm thấy oắt con lầm bầm thì đột nhiên nghiêng người tiến đến trước mặt đối phương, "Cho nên chị phải lập tức trừng trị em!"
"A, chị tính làm gì, đây là phòng khách!" Bỗng nhiên thân thể chợt nhẹ hẫng khiến cô sợ hãi duỗi ra hai tay ôm chặt lấy cổ Tư Hàm.
"Chẳng phải em phạt chị đêm nay ngủ phòng khách sao?" Tư Hàm mập mờ cười hắc hắc sải bước hướng về cửa phòng.
"Á, chị thấp chút, em sợ độ cao!"
Ở dưới lầu, hai người thân mật cùng nhau, tình nồng mật ý sa vào hố sâu không cách nào kềm chế. Sở Toàn nhíu mày thống khổ lâm vào hồi ức tốt đẹp, cảnh tượng ngày xưa hiện ra trước mắt, nụ cười xán lạn của người kia như còn phảng phất quanh đây nhưng đảo mắt đã bị cô làm tan biến.
Cô chưa hề nghĩ Y Tiêu sẽ rời sau vụ giằng co hôm đó. Cô vẫn luôn tin lúc mình khổ sở nhất thì người kia sẽ xuất hiện, nhưng lần này em ấy lại ra đi. Sở Toàn không rõ Y Tiêu sẽ đi đâu, có rời thành phố B hay đã về Mỹ rồi? Không thể nào, dù em ấy có bỏ Tạ Sở Toàn thì cũng không nỡ bỏ hai chị gái, nghĩ đến đây mọi thức bất chợt trở nên rõ ràng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Bà chủ à, chị hai này muốn cướp chén cơm của tôi sao? Từ khi cô ta xuất hiện, pha rượu cũng là cô ta pha, bưng rượu cũng là cô ta bưng, bây giờ ngay cả việc vặt dọn dẹp bàn ghế cũng cướp, cô ta là iron woman sao?"
Trần Hoan nhìn Sở Toàn bận rộn không ngừng liên cảm thái với Tư Vi.
"Anh còn không biết xấu hổ còn nói, cô ta là phụ nữ mà có thể làm nhiều chuyện như vậy, đàn ông như anh ngược lại quá nhàn rỗi!"
Trần Hoan thấy ác bà bà sắp lên cơn bão nổi lập tức tranh thủ co chân bỏ chạy rồi biến tan như một làn khói không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Chị thấy cũng không sai biệt lắm", Tư Hàm ngồi trên ghế chân cao, một bên liếc nhìn Sở Toàn lau chùi cái bàn sáng bóng, một bên nhấp rượu rồi lạnh nhạt nói.
"Cứ buông tha cho cô ta như vậy, liệu có lợi cho cô ta quá không?"
"Cô ta gầy quá rồi! Tiếp tục náo loạn như vậy sợ là không hay lắm, đến lúc đó người đau lòng còn không phải là Tiêu Tiêu hay sao?!"
Tư Vi nghe xong nhún vai không nói một lời, sau đó xoay người đi đến chỗ Sở Toàn.
Sau vụ đánh nhau đêm đó, Sở Toàn liền trở thành khách quen của quầy rượu, nói là khách nhưng thật ra giống nhân viên hơn. Bình thường không có nhiệm vụ, tan việc xong cô sẽ đến ‘Mị Hoặc’ trước bảy giờ để giúp đỡ quét dọn chuẩn bị mở cửa làm ăn, đến giờ vàng, cô sẽ hóa thân thành em gái pha chế mê người, còn kiêm luôn chức vụ của vài lực lượng, khó trách Trần Hoan cứ nơm nớp lo lắng cho chén cơm của mình. Đến rạng sáng cô cũng không trở về nhà mà sẽ đi theo Tư Hàm, Tư Vi về biệt thự để ôm cây đợi thỏ rồi nằm ngủ cả đêm trên sofa, liên tiếp mấy ngày như thế, vậy nên Tư Vi từng trêu ghẹo cô chỉ sợ ngay cả trời cũng muốn like cho kẻ si tình như Sở Toàn một cái!
"Tạ Sở Toàn!"
"Hả?"
Sở Toàn vừa mới chuyển đầu liền nhận một quyền thật mạnh giáng tới, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác giữa bụng tê dại. Cô ôm bụng bất ngờ nhìn người hành hung, phục vụ xung quanh cũng nhao nhao nghiêng người quan sát biến cố bất thình lình, đại khái là không có ai dám đứng ra khuyên can Tư Vi.
"Đánh lại đi!"
Tư Vi lạnh lùng liếc nhìn Sở Toàn chật vật ngã trên mặt đất.
"Tôi sẽ không đánh trả!"
Sở Toàn đối mặt với cái nhìn lạnh lùng cũng hiểu rõ cười một tiếng, cô hung hăng dùng mu bàn tay quẹt máu chảy ra để lại dấu vết bên môi.
"Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đánh cô!"
Tư Vi nói xong lại quyền đấm cước đá nhưng Sở Toàn vẫn không đánh trả mà chỉ ra sức dùng hai tay che chở đầu mình, song trên mặt vẫn phải chịu vài cú đấm.
"Đánh đã chưa?"
Sở Toàn từ dưới đất lảo đảo đứng dậy, lúc này Tư Vi đã thấm mệt thở dốc phì phò, cô nghỉ ngơi một hồi lâu mới tức giận gào lên một câu, "Đã, Tạ Sở Toàn, cô được lắm, bà đây phục cô! Cơ mà nếu cô bị tôi đánh chết sẽ có người thương tâm", nói xong liền kéo cổ áo của Sở Toàn, "Em ấy gần đây bận lấy tin liên quan đến việc cơ cấu cấp bậc của thành phố B, có thể tìm được em ấy hay không thì phải xem bản lĩnh của cô đến đâu!" Tư Vi nói xong dần buông lỏng tay.
"Cám ơn cô.", Sở Toàn che nửa bên mặt chịu đựng cơn đau cố gắng mở khóe môi, có điều sau hai chữ "Cám ơn" chỉ có thể chớp mắt một cái tỏa vẻ cảm kích.
"Đánh người không làm mất mặt, hình như em đang phá giới!" Dõi theo bóng lưng rời đi của Sở Toàn, Tư Hàm lặng lẽ đi đến bên cạnh người đẹp hung dữ.
"Em là