"Tạ tiểu thư, thật trùng hợp!"
"Trùng hợp quá!"
Sở Toàn thấy người phụ nữ trước mặt nở nụ cười rạng rỡ, tâm tình phức tạp bỗng chốc cũng tiêu tan, nhoẻn miệng cười theo.
"Lần trước thật có lỗi, thương tích của cô đỡ hơn chút nào chưa?"
Lúc đó cô bỏ đi quá vội nên chỉ kịp để lại tên và số điện của của mình, quên béng chuyện hỏi tên đối phương, bây giờ chỉ có thể dùng từ "cô" để xưng hô.
"Tạ tiểu thư, cô không biết xử sự gì cả? Vừa gặp lại tôi đã lấy 'Xin lỗi' làm lời dạo đầu rồi?"
Người phụ nữ nọ cố ý trêu chọc, thậm chí có thể nhìn ra nụ cười xinh đẹp dập dờn sau khóe môi. Lời chào hỏi của Sở Toàn vốn rất đỗi bình thường, giống như mấy câu quen thuộc như "Ăn cơm chưa?" vậy đó, không phải người hỏi thật sự quan tâm đối phương có ăn cơm hay không mà chỉ là một cách chào hỏi cho vui thôi, nhưng hiện giờ Sở Toàn đúng là đang bị người phụ nữ đối diện bắt bẻ đến á khẩu.
"Ha ha, Tạ tiểu thư, tôi không có ý gì đâu, chỉ mong cô đừng khách sáo như vậy nữa thôi, vết thương của tôi lành lâu rồi."
Dứt lời liền quơ quơ tay mang tính chất tượng trưng trước mặt người kia. Sở Toàn thấy vậy mới thầm thở phào nhẹ nhõm, "Hôm đó thật sự có lỗi..."
Hôm nay Sở Toàn chẳng biết miệng mình bị gì mà ứ chịu nghe lời, cứ nhắc đi nhắc lại câu người khác không thích nghe. Chỉ một câu nói lập tức khiến đôi mắt đẹp đẽ kia nheo lại, báo hại Sở Toàn lúng túng gãi gãi chóp mũi không dám lên tiếng nữa.
"Nếu Tạ tiểu thư thật sự cảm thấy áy náy thì mời tôi một bữa cơm đi!"
Người phụ nữ dịu dàng nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Sở Toàn bất giác khẽ vuốt cằm, "Chuyện đó là đương nhiên... Đúng rồi, cô cũng thích đọc mấy loại sách này sao?"
Sở Toàn khó hiểu nhìn quyển sách mình mới vừa thả xuống. Bình thường phụ nữ rất yêu thích trang sức và mỹ phẩm, hiếm có ai chịu quan tâm tới mấy loại sách cổ mang đậm giá trị nhân sinh giống cô cả.
"Không thể nói là thích, chỉ là nghề nghiệp yêu cầu thôi!"
"Ồ?"
Sở Toàn nghe người kia nói vậy càng cảm thấy hứng thú hơn, cô tò mò rốt cuộc nghề nghiệp gì lại đòi hỏi kiến thức về phương diện này.
"Tôi là biên tập tạp chí 'Lữ Giả', phụ trách đánh giá chuyên mục 'Thế giới bảo vật' ấy mà!"
Y Tiêu cũng không hề nói dối, cô quả thật chính là người xoay bút múa chữ, nhờ vậy mà cô có thể danh chính ngôn thuận bay nhảy khắp thế giới. Cô bảo công việc phải cần mấy loại kiến thức cao siêu bởi vì nghề này đòi hỏi phải "biên tập" ra được mấy món hiếm có khó tìm.
"Thì ra là vậy."
Sở Toàn hiểu rõ cười cười. Lúc này đã gần xế chiều, ánh tà dương đổ lên nụ cười ẩn hiện trên gương mặt xinh đẹp. Y Tiêu ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong lòng tức thì xuất hiện một cọng lông chim phe phẩy qua lại, ngứa ngáy chết được, cơ mà cô cũng chẳng hiểu ngọn nguồn phát sinh cảm giác ấy, thôi đành mặc kệ nó lan phủ khắp người vậy.
Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên quấy nhiễu sự tập trung của Y Tiêu, sách trong tay còn chưa kịp khép thì ánh mắt đã vô tình liếc nhìn điện thoại của Sở Toàn. Không cần phải dỏng tai nghe trộm cũng có thể đoán được nội dung. Người đẹp nhíu mày cúp điện thoại, sau đó đi tới trước mặt cô nói câu "Xin lỗi".
"Xin lỗi, tôi có chút việc gấp phải đi ngay..."
Lời ngại ngùng chưa kịp dứt đã thấy Y Tiêu dựng thẳng ba ngón tay lên, cô đành bất đắc dĩ nhếch môi gượng cười, "Hôm nay không thể mời cô ăn cơm, chắc phải đợi lần sau..."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm tự trách sao hôm nay mình cứ nói "Xin lỗi" như con bệnh thế không biết.
"Ha ha, không sao đâu, ngày tháng còn dài mà."
Y Tiêu dựa vào giá sách, khẽ nhướng cặp mày nhọn, đặc biệt khi nói đến câu "ngày tháng còn dài" thì đôi mắt hạnh híp lại thành một đường, "Tôi cho cô ghi sổ đấy, tôi nhất định sẽ đòi lại vào một ngày nào đó khi chúng ta gặp nhau."
"Được, quyết định vậy đi!"
Nói xong lại vội vã bay đi tựa một cơn gió lốc giống như lần đầu gặp gỡ. Y Tiêu nhìn bóng lưng của người kia rồi thở phào một cái, vừa đưa tay cất sách thì chợt vang lên một tiếng nói, "Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi tên cô nữa!"
Tiếng thở dốc phì phò bên tai Y Tiêu, người vừa đi đã quay lại đứng trước mắt cô, gò má trắng nõn ửng đỏ, hẳn là chạy xoắn cả mông mới tới nông nổi vậy, "Y Tiêu" không đợi người nọ phản ứng liền bật thốt lên.
"Là Y trong 'Thu Thủy Y Nhân', Tiêu trong 'Tiêu Tiêu Phong Vũ' sao?" (1)
Từ tám đời tổ tiên Y Tiêu cũng không ngờ tên mình lại mang phong cách Quỳnh Dao (2) như thế, chỉ biết kinh ngạc gật đầu như gà mổ thóc. Cũng khó trách cô được, nếu cả ngày bạn bị con oắt Tư Vi trêu gọi "i xiu" (3) thì bạn cũng sẽ đánh mất sự liên tưởng về tình thơ ý hoạ.
"Tôi biết rồi, hẹn lần sau gặp nhé!"
"Lần sau gặp!"
Y Tiêu mê ly nhìn theo bóng người rời đi, bất giác nở một nụ cười gian tà.
Mấy ngày sau đó, Y Tiêu vẫn ngồi đợi ở thư viện cả buổi, nhưng chẳng thấy tăm hơi của cô gái Hà Lan đâu, cô ta biến mất như chưa từng xuất hiện vậy. Đương nhiên Y Tiêu cũng không gặp lại Tạ Sở Toàn sau lần ấy, nhưng cô biết sớm muộn gì các cô cũng sẽ gặp lại.
Đôi khi chữ "duyên" kỳ diệu như thế đấy, hai người xa lạ tình cờ gặp gỡ rồi thoáng chốc dây dưa cả đời. Cơ mà thời khắc này, không ai trong các cô ngờ tới vận mệnh của bản thân đã gắn kết với nhau rồi.
"Lại một ngày bình lặng lại trôi qua..."
Y Tiêu đang ngồi trong góc thản nhiên đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người. Cô định cứ vậy bỏ đi cho khỏe, nhưng đến lối ra lại tình cờ bắt gặp một người thoáng lướt qua. Người này đội mũ lưỡi trai, vành nón bị đè xuống thấp giống như cố giấu đi nửa khuôn mặt. Người khác căn bản không thấy rõ dung mạo nhưng có thể nhìn ngoại hình đoán được người phụ nữ này có vóc người cao ráo, mảnh khảnh. Y Tiêu chỉ vô tình thoáng nhìn đã lập tức dừng bước, lại còn ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt thơm ngát. Mùi hương đặc biệt đến nỗi chỉ cần ngửi qua một lần liền khiến người ta không thể nào quên. Một nét cười chợt hiện lên trên mặt, Tiêu vờ như lơ đãng bước chân chậm lại.
Mãi đến khi người phụ nữ kia bước ra khỏi quán, cô liền thong thả bám sát theo. Đi sau lưng mới phát hiện người này không chỉ có tay chân thon dài, mà còn có làn da nâu vàng khỏe mạnh, cơ bắp ở cánh tay và bắp đùi săn chắc rõ ràng, quan trọng hơn chính là trên cánh tay trần trụi đó còn xăm một con bò cạp đẹp ơi là đẹp.
Hiển nhiên người phụ nữ kia nhận ra có người đang theo dõi mình, hết lần này tới lần khác cố ý dẫn Y Tiêu tới chỗ đông người, nhưng sao Y Tiêu có thể dễ dàng để người kia chạy trốn cơ chứ. Sau khi xuống tàu điện ngầm, người phụ nữ nọ