Y Tiêu bất giác sờ lên vết thương vừa lành rồi híp mắt đánh giá gã đàn ông mặc đồ đen trước mặt, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Đúng là biết chọn thời gian, lựa lúc cô bệnh nặng mới khỏi để tới khiêu khích, nếu lần này bất cẩn để lại thêm một sẹo nữa không chừng sẽ thật sự trở thành chị em với Nhị Lang Thần!
Lúc cô đang miệt mài suy nghĩ thì gã đàn ông đối diện mở miệng, "Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời cô".
Y Tiêu nhìn gã trước mặt, mặc dù không vui vẻ nhưng giọng nói hòa nhã, thái độ thành khẩn, cô tiến lên vài bước tới chiếc Mescedes Benz, lúc đang do dự thì cửa sổ xe hạ xuống.
"Y Tiêu, là tôi, mời lên xe."
"Tôi có thể không lên xe sao?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của 'anh vợ', trong lòng Y Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nụ cười bất thường kia khiến cô khó chịu.
"Trần tiên sinh, anh đây là mời tôi hay là muốn bắt tôi?"
Y Tiêu chóng hai tay lên cửa xe, cô cảm thấy áp lực với gã 'Kinh Kong' phía sau, song cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cô là bạn tốt của em gái tôi, đương nhiên là tôi muốn mời cô lên xe rồi!"
Vừa nói chuyện Trần Kính Hiên đã xuống xe mở cửa cho Y Tiêu, "Mời cô lên xe!" Lưng khom tay mời 'rất thân hạnh được đón tiếp quý cô' không thể từ chối.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói gì nhiều, Y Tiêu vốn nhanh mồm nhanh miệng một mặt yên lặng ngồi nhìn cảnh sắc bên đường, một mặt khác cảnh giác đề phòng động tĩnh của Trần Kính Hiên, nhưng gã cũng chẳng lên tiếng mà chỉ nhìn cô chằm chặp.
Lúc đầu Y Tiêu còn cảm thấy không được tự nhiên, căn cứ vào tôn chỉ 'tôi là dao thớt thì cô là thịt cá', tròng mắt của Trần Kính Hiên như cháy lên ngọn lửa nóng, nhưng cô vẫn dùng trạng thái lạnh lùng và thần thái bình tĩnh chờ đối phương mở miệng.
Cuối cùng xe dừng lại ở bờ biển, "Trần tiên sinh, anh mời tôi đến một nơi thật xa thế này không lẽ là để ngắm biển thôi sao?"
Y Tiêu nhấn mạnh chữ 'mời', trầm mặc nãy giờ đã làm cô mất kiên nhẫn. Sau khi trông thấy 'con khỉ lớn' bước xuống để lại hai người ở trên xe thì cô đã biết đến lúc ngả bài rồi nên cũng không nhẫn nại nữa, "Trần tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng".
"Đừng khách khí, gọi tôi là Kính Hiên, cô nghĩ tôi khách khí với cô lắm sao?" Trần Kính Hiên dò xét thấy Y Tiêu cau mày mới nhếch môi cười, "Không biết Tiểu Toàn có nói cho cô nghe chuyện hôm đó chưa?"
"Anh đang nói đến chuyện nào? Một ngày Sở Toàn nói hàng trăm hàng ngàn câu với tôi, không biết anh nói đến câu nào?"
Y Tiêu nhìn Trần Kính Hiên cười đến xán lạn khiến khuôn mặt tuấn tú kia có chút sợ hãi. Cô nói thầm trong lòng, "Hay lắm Tạ Sở Toàn, quả nhiên chị có chuyện gạt em. Đợi về nhà xem em xử chị thế nào!"
Lúc Y Tiêu đang bận suy nghĩ đêm nay nên dùng gia pháp nào để trị cảnh sát Tạ của chúng ta thì Trần Kính Hiên đã lấy một chiếc hộp gấm màu đỏ từ túi quần ra.
"Tiểu Toàn nói tôi đã lớn tuổi rồi cũng nên tìm bạn đời để xây dựng tương lai, có lẽ con người của tôi hơi bộc trực, có gì mạo muội xin cô tha thứ. Tuy chúng ta chỉ gặp nhau vài lần nhưng tôi rất thích tính cách cũng như con người của Y Tiêu, cô có thể nhận món quà này của tôi không?"
Y Tiêu còn đang mờ mịt khó hiểu nhưng khi Trần Kính Hiên mở hộp gấm lộ ra viên kim cương sáng chói thì cô nhất thời sáng tỏ. Cô mở to hai mắt lấy viên kim cương ra, "Trần tiên sinh, anh thích ai đều hào phóng như vậy sao?"
"Cô là người đầu tiên! Nếu cô gật đầu, tôi nghĩ nó cũng sẽ là cuối cùng!"
"Trần tiên sinh có viên kim cương rất đẹp, đáng tiếc..."
Y Tiêu đặt chiếc nhẫn vào lại hộp gấm rồi mỉm cười nói tiếp, "Đáng tiếc tôi sớm đã có người mình thích, lẽ nào Sở Toàn không có cho anh biết sao?" Không đợi người bên cạnh trả lời, Y Tiêu nghiêng người cười hờ hững, "Bất kể ngày đó Sở Toàn có nói cho anh biết hay không thì bây giờ tôi cũng sẽ nói rõ, tôi đã có người để thích rồi, chính là em gái của anh, Tạ Sở Toàn, anh sẽ không giựt em dâu chứ, anh trai!"
"Sao cô biết tôi sẽ không làm vậy?" Trần Kính Hiên sờ sờ mũi, bóp chặt hộp gấm trong tay, "Tôi rất yêu thương đứa em gái này nên không thể để em ấy đánh mất hạnh phúc của bản thân. Huống hồ tôi cũng rất hiểu Sở Toàn, nếu có một ngày mối quan hệ này bị lộ ra ngoài, em ấy