"Nói vậy là hai anh em đó cùng thích em hả! Chuyện này cũng không mới mẻ lắm, giống như gà cùng một mẹ cứ hoài đá nhau thôi!"
Tư Vi vừa nhếch mày vừa chậm rãi nói, bộ dáng nhe răng nhếch miệng hơi dữ tợn suýt nữa làm Tiểu Đô Đô sợ phát khóc.
"Chị làm con nít sợ đó!" Y Tiêu tức giận trừng mắt, sau đó quay sang Đô Đô nói, "Nào, ngoan, đừng nhìn chị ấy nữa, quay sang đây nào!" Đứa trẻ Ngoan ngoãn nhường chỗ rồi cười "Hi hi, ho ho..." khi nhìn thấy người đẹp lấy chảo gõ đầu Sói Xám.
"Này oắt con ngốc nghếch!" Y Tiêu múc một thìa bánh ga-tô nhét vào miệng con gái ngốc ngếch của mình, miệng lẩm bẩm: "Em đã dạy nó gọi 'mẹ' cả ngàn lần rồi, mà con nhóc khi thì gọi Sói Xám, lúc thì gọi Sói Đỏ, đúng là đồ không có tiền đồ mà!"
"Ha ha, ngay cả dáng vẻ không có tiền đồ cũng y chang em mà, không phải sao?"
"Đi chết đi! Chắc chị có tiền đồ quá ha?"
Y Tiêu đưa chân qua gầm bàn đá một cái, Tư Vi cảnh giác bật dậy ngồi xổm xuống ghế, sau khi tránh được cú đá chí mạng, sau đó dắt cười nói, "Bà Tạ bớt giận bớt giận! Được rồi, vậy chuyện loạn lý gia đình của mấy đứa kết quả thế nào rồi?"
"Kết quả? Kết quả thế nào đâu phải muốn gì được đó! Anh trai của Sở Toàn cũng không phải đèn cạn dầu, người anh ta thích căn bản không phải em mà chính là cô em gái yêu dấu của anh ta, mà có lẽ cũng không chỉ đơn giản là thích." Lúc này, hai hàng lông mày mỏng của Y Tiêu không khỏi cau lại.
"Ái chà, sao chuyện luân lý lại biến thành lσạи ɭυâи thế này! Gã họ Trần đó... tên gì quên rồi... à, Trần Kính Hiên thích em gái là Tạ Sở Toàn và hiện tại cũng là vợ của em. Tạ Sở Toàn thì cho rằng anh trai mình thích em, nhưng em lại biết người Trần Kính Hiên thích không phải là em... Ai da, Tại sao mối quan hệ này lại phức tạp như vậy? Em nói Trần Kính Hiên rốt cuộc là vì cái gì?"
"Rượu cũ bình mới, chỉ là một màn kịch cũ đánh gãy đôi uyên ương thôi!"
Y Tiêu bất lực thở dài, cô liếc nhìn đứa trẻ đang vỗ tay, bộ dáng giống như Lâm muội muội già mồm cãi láo.
"Đúng là trước sói sau hổ nha, chuyện Tần Khanh còn chưa giải quyết xong lại xuất hiện thêm tình địch là anh trai, đời cay đắng, đời cay đắng!" Tư Vi nhướng mày, giả vờ trìu mến nhìn Y Tiêu than thở, "Em gái à, cách mạng chưa thành công, đồng chí phải cố gắng nỗ lực!"
Hai người họ hệt như diễn viên trên sân khấu, Tư Hàm biết tính khí của họ quá rõ nên đương nhiên biết đó chẳng phải là tình tỷ muội tình thâm, "Hai đứa có thể bớt diễn được không, chị nổi hết da gà rồi, buồn nôn luôn này!"
""Buồn nôn?" Sở Toàn chậm rãi đi xuống lầu, bàn tay ướt đẫm lau lên tạp dề, "Ai bệnh sao?!"
"Đi chỗ khác đi, vợ của chị rất khỏe nha." Tư Vi nghe vậy không hài lòng, nhảy đến chỗ Tư Hàm ôm eo vợ rồi nói, "Là em làm chị ấy buồn nôn đấy!"
"Em? Việc này lạ à nha, em có bản lĩnh làm vợ của chị buồn nôn sao? Em cũng không phải..."
Nếu thế nào cũng là cá mè một lứa, Y Tiêu nói đến phân nửa thì Tư Vi đã đoán được ẩn ý khó chịu trong lời nói của em gái. Cô tức giận ném cái gối về phía tên lưu manh phía sau, "Oắt con chết tiệt kia, chị thấy tại vì trông em buồn nôn quá đó!"
Hàm nữ vương mặc kệ bọn họ nghịch ngợm, cô quay đầu đưa khăn giấy cho Sở Toàn đang đứng bên ghế sofa, "Lau đi, ống nước sửa xong chưa?"
"Ổn rồi, chắc hai ngày nữa phải thay cái mới."
Từ ngày Sở Toàn bước chân vào cửa nhà họ Y, à không, từ lúc cô trở thành 'cô dâu vàng' nhà họ Y liền quán triệt chính sách hai mươi bốn chữ hiếu. Sở Toàn vốn là gián điệp nằm vùng rất đa tài, ba người phụ nữ nhà họ Y qua một thời gian dài đã phát hiện ra điểm ấy, tất nhiên là sẽ không để lãng phí tài nguyên lớn.
Được gọi là chị cả giống mẹ, Tư Hàm nhìn 'con dâu' trước mặt, trong lòng càng ngày càng vui vẻ, bây giờ lại càng thích.
"Thực sự là làm phiền em rồi, Tư Vi chính là một cái thùng