Y Tiêu nhìn chòng chọc động tác ký chi phiếu của ba vợ thành thạo như mây bay nước chảy trông vô cùng đẹp trai, phải chăng ông ấy ngày nào cũng khổ luyện.
"Rời khỏi nó, những thứ này đều là của cô!"
Lão gia đẩy tờ chi phiếu ra trước mặt Y Tiêu, cô nhướng mày nhìn con số trên tờ giấy, thật ra cô muốn biết bản thân vô giá này có giá trị bao nhiêu trong mắt ba vợ, song vừa liếc mắt đã không khỏi nhíu mày.
"Thế nào, chê ít sao?" Lão gia như nhìn thấu lòng người, "Đây là tiền đặt cọc, xong việc tôi sẽ đưa thêm nửa còn lại!"
"Ồ, thì ra bác trai định mua trả góp con gái.", Y Tiêu lẩm bẩm trong miệng, cô không dám biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đôi mắt sáng như hạt châu xoay vòng rồi nở một nụ cười xán lạn, "Được! Tôi nhận!"
Bên này, Y Tiêu và ba vợ đang thương lượng chuyện bán con gái. Bên kia, Sở Toàn chưa biết bản thân đã bị vợ 'bán' nên vẫn đi khắp nơi tìm vợ và con gái. Cô bắt đầu mất liên lạc với Y Tiêu vào buổi trưa, điện thoại cả trăm cuộc đều bị khóa máy.
"Sao hai người còn sống sờ sờ có thể mất tích giữa ban ngày ban mặt như vậy?"
"Không có gì là không thể, đúng hơn là bốc hơi mất rồi!"
Sở Toàn nghe người nhà họ Hạng đấu võ mồm càng thêm phiền não, tay hung hăng đánh lên vô lăng mới khiến hai người kia yên lặng.
"Tiểu Toàn Tử, em đừng sốt ruột, Tiêu Tiêu rất vô tư, chắc em ấy đưa con đi đâu chơi rồi cũng nên, tình huống này đâu phải chưa từng xảy ra."
Tư Vi khuyên nhủ vậy thôi chứ ba người đều biết tình huống này rất hiếm khi xảy ra. Tuy bình thường Y Tiêu hay làm chuyện bất ngờ nhưng em ấy tuyệt đối sẽ không nông nỗi đến thái quá, nhất là từ khi 'lấy vợ', trước khi làm chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của 'lãnh đạo' rồi mới dám hành động, cũng sẽ không đột nhiên mất tung tích như hôm nay.
"Bên bệnh viện nói sao?"
Sở Toàn cố giữ bình tĩnh để phân tích mọi chuyện như vụ án trước đó, nhưng cố gắng đến mấy cũng không thể che giấu hai tay đang run lẩy bẩy của mình.
"Họ bảo nhìn thấy Tiêu Tiêu và Đô Đô đang ngậm núʍ ѵú cao xu đứng bên cạnh xe ở bệnh viện... nhưng nếu bị bắt cóc thì bây giờ đã nhận được điện thoại rồi chứ..."
Tư Hàm hất cùi chỏ vào eo Tư Vi, tiện đà trừng đôi mắt đẹp khiến con quạ đen Vi im miệng.
Sở Toàn nắm thật chặt tay lái, hai tròng mắt lóe sáng như nhớ ra điều gì, sau đó cô cấp tốc lấy điện thoại bấm một dãy số, đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng thì cô đã mở miệng:
"Anh còn ở thành phố B không? Y Tiêu có đi chung với anh không?"
"Thế nào mà tìm bạn gái lại gọi cho anh trai?"
"Đừng chế nhạo em! Em hỏi anh có gặp em ấy không?"
Sở Toàn mất kiên nhẫn khi nghe thấy giọng nói cợt nhã của Trần Kính Hiên, gã đáp, "Anh không gặp Y Tiểu thư..." Nói xong thoáng dừng một chút rồi nói thêm, "Tiểu Toàn, có thời gian chúng ta nói chuyện..."
"Được rồi!"
Sở Toàn không hề phí lời vô ích, cô nhanh chóng cúp điện thoại rồi vội vàng đến bệnh viện.
Nói xong chuyện của Sở Toàn, bây giờ quay lại hiện trường thực tế của Y Tiêu bên này. Lão gia vừa nghe con nhóc kia không chút do dự nhận lấy chi phiếu liền nhíu mày giận tái mặt. Con người chính là loài động vật mâu thuẫn nhất, ông sẽ phiền lòng nếu Y Tiêu mặt dày mày dạn quấn quít lấy con gái, nhưng khi đối phương vui vẻ nhận tiền chia tay làm ông lại càng khó chịu. Tốt xấu gì thì con gái mình vẫn có tài mạo song toàn, tạo sao người phụ nữ này lại phụ lòng nó như thế! Một đứa Hoắc Minh Viễn còn chưa đủ, hôm nay lại thêm một tiểu yêu nữ. Hai lần khóc trên cùng một dòng song, đứa con gái ngốc nghếch này!
Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của ba vợ, cô không khỏi trêu chọc, "Thế nào, bác trai hối hận sao?"
Lão gia nhìn khuôn mặt viết bốn chữ 'không biết xấu hổ' của Y Tiêu rồi âm thầm cảm thán số phận lao đao của con gái cưng, đồng thời càng bất mãn.
"Tiền thì không thành vấn đề, tôi chỉ tò mò là cô thật sự yêu Tiểu Toàn hay chỉ ở bên nó vì tiền?"
Tiền? Tôi chỉ thích cô cảnh sát nhỏ tên Tạ Sở Toàn thôi! Cả đời làm lụng kiếm tiền cũng không bằng một đêm đi