Sau đó chưa được ba ngày, Y Tiêu đã mang tiền riêng của bản thân và hai trăm vạn của Trần Lão gia gửi vào hội chữ thập đỏ và ký tên danh nghĩa của ông Trần như lời đã hứa.
Mấy năm qua, Y Tiêu làm không ít việc thiện, thậm chí có thể dùng hai chữ ‘tận lực’ để hình dung. Lâu nay, trong lòng cô luôn có một vướng mắc, mặc dù người bị cô ăn trộm cũng chẳng tốt lành gì, nhưng dù sao đó cũng là tiền tài bất nghĩa, làm sao cô có thể yên tâm thoải mái tiêu pha, huống chi “Vô Ảnh” là tên mượn của ba mẹ nên cô đã dùng mọi cách để hành thiện tích đức.
Từ lần ‘con dâu xấu xa nhìn thấy bố vợ’, Sở Toàn càng giữ Y Tiêu kỹ hơn, hai cha con nhà họ Trần kia có thể cướp vợ dưới mắt hai lần nên cô cũng không dám phớt lờ. Hai chị em nhà họ Hạng cũng bị sự việc lần đó dọa sợ bèn phối hợp với Sở Toàn thống nhất chiến tuyến và xây dựng thành lũy.
Tuy nhiên, có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, phòng mãi cũng không phải cách. Tục ngữ nói câu ‘phòng tốt còn hơn phòng nhiều’, Y Tiêu là trộm, cô biết rõ đạo lý ‘không sợ mất trộm, chỉ sợ trộm thù’, đương nhiên đem ba vợ ra so sánh thì có hơi vô lễ nhưng Trần Á Luân cũng không phụ lòng ‘kỳ vọng’ của mọi người, ông liên tiếp làm ra mấy trò mạo hiểm hài hước.
Y Tiêu bị nhốt ở nhà ‘giúp chồng dạy con’ một tuần cũng thấy bức bối dữ lắm. Ban đầu cô còn dạy Tiểu Đô Đô gọi ‘ma ma’ nhưng con oắt ngu ngốc đó lại phun nước bọt không thèm nói. Cô tự an ủi bản thân đừng dục tốc bất đạt, chỉ cần nó không câm điếc thì sớm muộn gì cũng nói được chữ ‘mẹ’!
Dạy con không vui nên Y Tiêu dành thời gian đi ra ngoài hít thở không khí thư giãn để điều tiết lại cuộc sống nhàm chán của mình. Ngày qua ngày máy móc lặp đi lặp lại hết sức buồn chán, cô hậm hực lấy lý do công việc để thoát khỏi căn phòng được canh gác nghiêm ngặt. Đương nhiên chuyện gì cũng có cái giá của nó, sáng sớm Y Tiêu thức dậy lập tức cảm thấy thắt lưng già nua của mình như muốn tan vỡ, lúc này cô mới giác ngộ lấy thân ‘dụ dỗ’ để đổi lấy tự do quả nhiên hại thân!
Đối tượng phỏng vấn lần này của Y Tiêu là một ông già người Pháp. Ai cũng bảo người Pháp có mắt nâu tóc nâu, nhưng ông già trước mắt lại có tóc vàng mắt xanh, sau khi nghe ngóng mới biết ông ta có một phần tám huyết thống Bắc Âu. Kỳ thực ông cũng không già lắm, chỉ mới bước vào tuổi ngũ tuần, một độ tuổi hoa niên của Trung Quốc. Khóe mắt của người Châu Âu này nhăn nhiều nên nhìn hơi già, nhưng dấu vết năm tháng cũng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai, ngược lại có chút thăng trầm.
Ông già người Pháp này rất thích người đẹp Trung Quốc trước mặt, vừa gặp mặt đã ôm cô thật chặt. Hai người nói chuyện cũng hợp tính nhưng Y Tiêu lại chẳng có cảm giác gì, ngoại trừ Tạ Sở Toàn ra thì hơn nửa năm nay cô chả còn thấy hứng thú với ai nữa.
Ông già đẹp trai thao thao bất tuyệt về rượu đỏ nhà ông khiến Y Tiêu đứng ngồi không yên, à, quên giới thiệu, người đàn ông này là hậu duệ của Latour Chateau, là anh trai của Pierre. Nói ra cũng thật xấu hổ, Tư Vi đã ba lần đột nhập vào kho rượu và suýt nữa trộm hết số rượu mà cha của ông ta đã mất cả đời để sưu tầm. Sau khi phát hiện bị mất trộm, người cha lập tức ngất xỉu, sau đó không lâu người cha cũng qua đời. Ngay cả như vậy mà Tư Vi còn không quên dặn cô hỏi thăm xem xưởng rượu nhà ông có nhập loại rượu thượng hạng mới nào nữa không.
Y Tiêu thấy gương mặt của ông già đẹp trai này hơi buồn nên cũng có chút băn khoăn, thừa dịp người kia đang chìm vào ký ức tại miền nam nước Pháp, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra để xuống gầm bàn…
"Em nhớ nụ cười của anh, nhớ chiếc áo khoác của anh, nhớ đôi tất trắng và mùi cơ thể anh ..."
Ba giờ chiều, nắng thu vàng rọi vào phòng qua tấm rèm cửa, mang hơi ấm đến khắp căn phòng, Tạ Sở Toàn nhắm mắt nằm ngửa lưng trên ghế, điện thoại trong tay không ngừng vang lên tiếng nhạc, trên môi nở nụm cười, bỗng nhiên mở mắt ra gõ vài chữ.
"Chị nhớ nụ hôn của em và hương vị được yêu trong tầm tay của em!”
Y Tiêu nhìn hồi âm của Sở Toàn mà sửng sốt, ca từ không phải như thế, chẳng lẽ chị ấy nhớ lộn rồi? Đọc đi đọc lại mới biết người kia đang đùa giỡn, cô lập tức gửi lại một con dao đẫm máu. Được lắm Tạ Sở Toàn, cũng đều tại Hạng Tư Vi lưu manh kia lây nhiễm cho biệt tài hạ bút thành văn, xem về nhà em xử lý chị thế nào!
Nghĩ đến cảnh Sở Toàn bị mình hung hăng chà đạp dưới chân, Y Tiêu bất giác dựng thẳng sống lưng, nhưng cái lưng đau đớn và vùng bụng đau nhức nhắc nhở cô phải đối mặt với những thất bại lặp đi lặp lại, một cuộc đời ảm đạm.
“Chị cũng nhớ em, trở về sớm đi, hôm nay chị không trực, chờ em về ăn cơm...”
Y Tiêu không hồi âm, cô khóa phím rồi nhếch môi, trong lòng rung động, thật may mắn khi có người một người nhớ thương mình.
“Y Tiểu thư đang cười gì thế?”
Cuối cùng người đối diện cũng ngừng thuyết trình, ông nghi hoặc nhìn Y Tiêu. Lúc đầu, cô còn đang chìm đắm trong hạnh phúc, đến khi nghe được tiếng quốc ngữ cứng ngắt lần nữa mới tỉnh thần trở lại, “Tiếng Trung của anh giỏi thật đấy!”
“Tiếng Pháp của Y Tiểu thư cũng rất tuyệt! Tôi nghĩ nếu như Y Tiểu thư nguyện ý làm bạn gái của tôi thì chúng ra chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
“Chúng ta đã là bạn rồi mà, không phải sao?”
Gã đàn ông mũi to này cũng khá đáng yêu, người nước ngoài đều thẳng thắng và dễ thương, người Pháp cũng không ngoại lệ, không giống đàn ông Trung Quốc có tâm địa gian xảo.
“Ý tôi là làm bạn gái đó, người Trung Quốc các cô hay gọi là ‘vợ’ ấy!”
‘Phụttt!”
Y Tiêu không nín được bèn cười ra tiếng, nếu là lúc trước chắc cô sẽ mừng rỡ và tự hào khi sức quyến rũ của bản thân được thăng cấp, mà hiện tại…
Theo lời của Tư Vi thì chính là ‘từ khi có Tạ Sở Toàn, Y Tiêu lập tức