"Tiêu Tiêu, khi nào em mới học được cách thương hoa tiếc ngọc vậy hả!?"
Nghe giọng nói giận hờn oán trách này, Y Tiêu không chỉ không buông mà còn ác ý đè tay mạnh hơn khiến người bên dưới nhất thời gào rú như lợn bị chọc tiết.
"Hàm, cứu em nhanh lên, không thôi ngày này năm sau chị sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho chồng chị đấy!!!"
"Hàm, chẳng sao cả, gϊếŧ Hạng Tư Vi này xong sẽ gặp được người khác ngay thôi, cùng lắm thì em giúp chị chọn một cô có ngực to hơn, mông vểnh hơn, nghe lời hơn..."
"Họ Y kia, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! Đồ khốn kiếp! Tôi còn sống nhăn răng mà cô đã giựt dây Hàm Hàm tái giá. Tôi nguyền rủa cô ế chỏng ế chơ, ế bơ vơ suốt cả đời!"
"Đủ rồi, ngưng ngưng! Hai đứa đấu từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một chiêu thức và hai lời thoại, hai đứa không chán nhưng chị nhìn cũng mắc mệt!"
Chẳng biết lúc nào Tư Hàm đã đóng cửa đứng kế bên. Cô vỗ tay lên đầu mỗi đứa một cái rồi mới tách hai con oắt đang quấn quýt ra.
"Hàm, đau quá hà, hic hic, chị thổi cho em điii!"
Tư Vi vừa thoát khỏi bàn tay hung ác kia, mắt liền ngấn lệ ra vẻ tội nghiệp nhìn người đáng yêu nhất trong tim mình. Cơ mà người ta đâu dễ dàng mắc bẫy:
"Đáng đời! Em tự làm tự chịu, đã biết rõ đánh không lại mà còn canh cửa tập kích người ta!"
Cũng may đa số phụ nữ ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ yếu mềm. Tuy trong miệng chửi "Đáng đời" nhưng thấy cổ tay ửng đỏ lại đau lòng chết đi được:
"Haiz... qua sofa ngồi đi, để tí nữa chị xem... Tiêu, em cũng thực là... sao lần nào cũng ra tay nặng như vậy chứ!"
"Xùy, chị ấy còn ao ước em ra tay tàn nhẫn hơn chút nữa kìa, vậy mới có thể ôm ấp cơ thể ấm áp của chị được chớ!"
Quả nhiên Y Tiêu còn chưa nói xong, Tư Vi đã lè lưỡi ra vẻ đắc chí, sau đó cọ cọ bả vai của Tư Hàm rên ư ử như chú mèo con.
"Đi Hawaii chơi không vui hả? Sao hai người lại đột nhiên trở về, cũng chả thèm báo em một tiếng để ra đón."
Y Tiêu nghi ngờ nhìn đôi tình nhân đang yêu đương mặn nồng ở phía đối diện.
"Xíii, nếu tụi này không đột kích kiểm tra thì làm sao biết được em về muộn như thế? Mới chơi trai ở đâu về hả?"
"Đúng rồi, em sẽ không làm chuyện xấu xa gì đấy chứ?"
"Oan ức quá! Ngoài 'Thiên Sứ' ra thì có gì đáng giá để em đi chôm ở thành phố B này đâu chứ!?"
Thấy hai người trước mắt ôm nhau ngồi chung chiến tuyến, Y Tiêu chỉ biết hô to 'oan ức quá!' để tìm sự đồng tình.
"Nói thật, chẳng thà em đi ăn trộm còn hơn bưng bộ mặt yêu tinh đi quyến rũ mọi người, cũng chả biết em đã hại đời biết bao nhiêu sinh linh đáng thương tội nghiệp rồi!"
Thấy con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn nằm im trên người Tư Hàm bắt đầu giương nanh múa vuốt châm chọc mình, Y Tiêu không khỏi nhíu mày nghiêm mặt nói:
"Chị đang đố kỵ đấy à? Đố kỵ trắng trợn đến mức trần trụi luôn. Em chủ động quyến rũ người ta hồi nào? Là bọn họ tự dâng hiến thôi!"
Có mấy người đáng ghét lắm, họ vô ý phạm tội còn đáng ghét hơn là cố ý phạm tội.
"Lại nữa rồi đấy! Mấy đứa cãi nhau chưa đã sao!? Tiêu, chuyện 'Thiên Sứ' kia thế nào rồi?"
Nghe sư tử Hà Đông hống một tiếng, Y Tiêu cũng không dám giỡn mặt nữa. Đời này cô sợ nhất là hai người phụ nữ, một người là mẹ, một người là cô gái thoạt nhìn 'dịu dàng nết na' trước mắt đây. Tuy Tư Hàm là con nuôi của Hạng U Nhiên nhưng chẳng biết vì sao tính khí lại cực kỳ giống bà. Bởi vậy, dù Y Tiêu có ngang ngạnh thế nào cũng phải bó tay chịu thua bà chị lớn hơn mình hai tuổi này. Còn Tư Vi kia chính là cái đồ sợ vợ, chỉ cần Tư Hàm chỉ Đông thì không dám chạy về Tây, dù chị ấy bảo trên không trung có hai ông mặt trời thì cái đứa 'mọi vợ' kia tuyệt đối sẽ vỗ tay tán dương 'chị thông minh quá!'.
Sau khi Y Tiêu thay một bộ quần áo đàng hoàng thoải mái ra liền lập tức kể rõ đầu đuôi sự tình và suy đoán của mình trong mấy ngày gần đây cho Tư Hàm nghe. Hai người nọ càng nghe càng tỉnh, lông mày mỗi lúc một nheo lại:
"Nói như vậy thì cái ông Pierre kia lừa đảo lấy tiền bảo hiểm, vừa ăn cướp vừa la làng đấy hả?"
Tư Hàm nghe xong rồi tổng kết.
"Ừa, em đoán vậy. Ông ta mua bảo hiểm rất đắt cho 'Thiên Sứ' ở cả Trung Quốc và Pháp. Ông ta lợi dụng danh nghĩa của chúng ta để đánh lạc hướng cảnh sát, dễ dàng gạt tiền bảo hiểm."
Y Tiêu nói đến đây liền rùng mình lộ ra nụ cười thâm sâu, "Chỉ là một khi ông ta dám đổ hết tội lên đầu 'Vô Ảnh', em sẽ không bao giờ để ông ta dễ dàng được như ý nguyện!"
"Là sao? Em muốn trộm lại 'Thiên Sứ' à?"
Tư Hàm hỏi là hỏi vậy thôi chứ thấy vẻ mặt của Y Tiêu là rõ mồn một rồi.
"Đâu chỉ đơn giản là trộm..."
Lúc ba người phụ nữ đang bày mưu tính kế cách thức 'ăn trộm' Nước Mắt Thiên Sứ thì sắc trời cũng dần sáng hơn. Khổ nỗi ánh mặt trời sáng rỡ như thế cũng không đem lại chút may mắn nào cho Sở Toàn. Tuy cô đã sớm chuẩn bị tâm trạng nghe cấp trên giáo huấn, nhưng khi thấy cục trưởng Lương vốn luôn ôn hòa nhã nhặn vì chuyện của mình mà không tiếc đập bàn đấu tranh với cấp trên làm cô cảm thấy hơi áy náy.
"Madam, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Thấy sắc mặt tỉnh ruồi rụi của người phụ nữ nọ, gã lo lắng hỏi.
"Cậu bảo anh em rút về hết trước đi."
Sở Toàn lạnh nhạt nói, ngoài mặt vẫn nhẹ hẫng như mây gió. Té ra tối hôm qua cả đám bọn họ bị bắt ăn 'canh bế môn', ông Đổng không cam tâm liền sai hai anh em vòng lại canh chừng biệt thự của Pierre, ngờ đâu hôm nay đã bị đối phương tố cáo, nói cái gì mà 'cảnh sát Trung Quốc không lo truy nã tội phạm mà lại đi xâm phạm tự do cá nhân của thương nhân chân chính'. Sở Toàn chẳng hề hay biết chuyện này nên không kịp chuẩn bị, chỉ biết ngồi yên chịu tội cùng hai người và cục trưởng Lương.
"Lẽ nào chúng ta cứ như vậy?"
"Đương nhiên không..."
Sở Toàn mím mím môi cười cười, nghi ngờ nhìn Ngô Quốc Đống rồi cất giọng nhè nhẹ, "Tuy chúng ta không xin được lệnh khám xét nên tạm thời không làm gì được họ, nhưng tôi cam đoan sẽ không để họ đưa Nước Mắt Thiên Sứ ra khỏi thành phố B!"
***
Đêm đó trăng sáng như gương, hai bóng đen trèo tường nhảy gọn vào căn biệt thự. Kiến trúc phòng bị của ngôi biệt thự dư sức ngăn cản người ngay thẳng, đương nhiên ngoại trừ đầu trộm