Những mảnh vụn xâu lại thành một chuỗi bằng chứng trước mặt Sở Toàn, cô bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Một chiếc BMW bị vứt bỏ tại sườn núi, một chiếc Mercedes vỡ đầu đèn, những ... manh mối tưởng chừng không liên quan lại xảy ra cùng thời gian và địa điểm thì không thể dùng hai từ 'trùng hợp' để hình dung.
Sở Toàn cố gắng gác lại hận thù đi đến biệt thự của Trần Á Luân ở ngoại ô phía Tây, thậm chí khi gặp mặt và nghe lời cay độc của người phụ nữ kia, cô hết sức kiềm chế sự phẫn nộ của mình.
"Cô đến đây làm gì, đồ khốn kiếp, cút đi!"
"Dì Tuyết, tôi có chuyện muốn nói..."
Lời khó nghe bị Trần Kính Hiên cắt ngang nhưng vẫn khiến Lâm Thiếu Ban và Lão Đổng đang đứng sau lưng Sở Toàn kinh ngạc, cái gia đình 'máu chó' này y chang trong phim sóng gió gia tộc vậy.
Có lẽ là hận quá nhiều nên ngay cả bản thân Sở Toàn cũng chết lặng. Cô không hiểu tại sao người phụ nữ đã phá hoại gia đình của người khác, cướp chồng của mẹ, cướp ba của cô. Người đã hủy hoại hạnh phúc của mình lại có thể nghiến răng nghiến lợi chỉ trích mình.
Tuy nhiên, Sở Toàn biết bây giờ không phải lúc giải quyết ân oán cá nhân nên không muốn nói nhiều với con mụ điên này làm gì. Cô lạnh lùng liếc đối phương, sau đó nói rõ ý đồ đến:
"Trần Kính Hiên, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hỏi anh, Trần Á Luân có phải đã bị người khác bắt cóc không?"
Trong trí nhớ của Trần Kính Hiên, Sở Toàn chưa bao giờ gọi thẳng tên gã. Mặc dù hai cha con luôn cãi vã nhưng cô gái trước mắt vẫn sẽ luôn tươi cười gọi gã là 'anh trai', thế mà hôm nay lại khác... gã biết lý do, song gã không thể...
"Sở Toàn, anh không biết em đang nói gì!"
"Hôm qua, đầu chú Viên bị thương đến bệnh viện nói là bị tông xe, nhưng vết thương đó rõ ràng là bị người khác đánh, thời gian lại trùng hợp với việc Trần Á Luân mất tích trên núi. Tôi có đủ chứng cứ nghi ngờ Trần Á Luân bị bắt cóc!"
Sở Toàn thấy Trần Kính Hiên trầm mặc bèn nói tiếp, "Hơn nữa bọn bắt cóc rất có khả năng đã bắt trói Y Tiêu theo, tôi hy vọng anh có thể hợp tác với cảnh sát!"
Trần Kính Hiên nghe đến đây lập tức sửng sốt, gã vừa định há mồm nhưng thấy Diêu Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh liền ngập lại. Gã ngồi phịch xuống sofa, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi quần ra rồi bắt đầu hút, làn khói xám không thể che giấu được nỗi lo lắng của gã. Sở Toàn hiếm khi thấy gã hút thuốc, hành động này càng chứng minh suy đoán của cô nên muốn thuyết phục gã hợp tác lần nữa, song lại có người lên tiếng trước.
"Con quỷ khốn kiếp kia, chính cô muốn hại ông ấy chết, tôi biết cô không muốn nhìn thấy gia đình tôi hạnh phúc nên mới tìm cách gϊếŧ ổng."
"Vậy là tôi nói đúng, Trần Á Luân thật sự đã bị bắt cóc?"
Sở Toàn bất chấp con mụ điên kia đánh đá, cô cố chấp kéo cổ áo của Trần Kính Hiên lên.
"Bọn bắt cóc có gọi điện tới chưa? Anh nói đi! Chỉ có một lối thoát là hợp tác với cảnh sát, bằng không anh sẽ hại chết bọn họ!"
"Trần Kính Hiên, cậu nói sẽ hại chết ba của cậu đấy! Ông ấy đã nuôi cậu từ nhỏ, cậu không thể giúp con quỷ này gϊếŧ ông ấy được!"
"Diêu Tuyết Nhi! Bà làm loạn đủ chưa? Bà có biết mỗi năm có bao nhiên con tin bị gϊếŧ rồi bị ném xác vào núi hoang, cả xương cốt cũng không tìm được không!"
"Tôi không biết, không biết, không biết!"
Diêu Tuyết Nhi điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy, hai tay túm lấy Sở Toàn cắm sâu móng tay nhọn vào da thịt cô, tròng mắt bà ta đỏa hoe nhìn Sở Toàn như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng chữ một:
"Tôi chỉ biết trên thế giới này, không có gì mà tiền không giải quyết được!"
Mặc dù hai tay của Diêu Tuyết Nhi đã bị A Ban và Lão Đổng bắt giữ, nhưng Sở Toàn vẫn có thể cảm nhận rõ nỗi đau thấu da thịt.
"Những kẻ bắt cóc là một lũ vô nhân tính! Bà nghĩ chỉ cần giao tiền chuộc thì bọn họ sẽ thả người sao? Bà có biết gần 70% kẻ bắt cóc vẫn sẽ gϊếŧ con tin sau khi nhận được tiền không? Vô số bộ xương vẫn chưa được tìm thấy!"
"Vậy cô nói tôi phải làm sao bây giờ?!"
Người phụ nữ giật mạnh quần áo ngồi bệt dưới đất, trong mắt không còn vẻ dữ tợn như trước, nhưng Sở Toàn cũng không thể cười nhạo Diêu Tuyết Nhi nổi. Lúc này, cô chỉ cảm nhận được sự bất lực và cơn đau thấu tim, cô cũng rất muốn biết làm thế nào mới có thể cứu Y Tiêu và người đó...
"Mẹ, nghe lời chị báo cảnh sát đi!"
Chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cậu thanh niên da trắng to cao đứng ở cửa, trên lưng cậu đeo một chiếc balo lớn, hàm trăng trắng tinh, nhìn kỹ thì cậu nhóc này có ba phần giống Trần Á Luân, năm phần hao hao Sở Toàn, chỉ khác cái là nam tính hơn cô một chút. Chắc nhiều người đã đoán được lại lịch của cậu ta, chính là em trai cùng cha khác mẹ của Sở Toàn - Trần Mạc Thông .
"Tiểu Thông, sao con lại trở về?"
"Anh nói con biết hết rồi, con mới bay về lúc sáng."