Khi Tư Vi và Tư Hàm nhìn thấy Y Tiêu thì gần như không kìm chế được khóc thành tiếng, rõ ràng hai người đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến lại không khỏi giật mình. Cái chân dài nõn nà, xinh đẹp vốn là niềm kiêu hãnh của Y Tiêu bây giờ băng bột như móng heo, cánh tay gầy guộc, trắng trẻo, trơn mềm đỏ hầm hập như cây lạp xưởng.
“Bọn này ác thật, đối với một đại mỹ nhân cũng có thể ra tay ngoan độc. Rốt cuộc là dùng cái gì đánh vậy? Chắc phải nhảy từ trên cao cỡ 7, 8 mét thì chân mới bị gãy được như thế này.”
Tư Vi nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh rồi cẩn thận vuốt ve cái chân bị thương, sau đó thở dài, “Cũng không biết sau này có để lại di chứng không…”
“Tiêu Tiêu không sao đâu, chẳng phải bọn mình đã trải qua rất nhiều khó khăn rồi sao?”
Tư Hàm nhẹ nhàng vuốt ve trán của Y Tiêu vén sợi tóc lạc nếp ra sau tai. Cô liếc nhìn Sở Toàn đang ngồi ở bên giường, hơi nhíu nhíu mày nói:
“Em về trước đi, ở đây có chị và A Vi là đủ rồi.”
Cô vẫn còn tức giận trong lòng, từ khi Y Tiêu và Tạ Sở Toàn sống chung đều liên tiếp gặp chuyện không may. Cô bắt đầu tự hỏi lúc trước ủng hộ hai người đến với nhau là đúng hay sai, mèo và chuột tương sinh tương khắc thì làm sao có thể hạnh phúc mỹ mãn.
“Đúng đó, em dâu về trước tắm rửa sạch sẽ đi, Tiêu Tiêu tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của em sẽ bị hù chết đấy. Ngoan về nhà ngủ một giấc đi, em ấy không tỉnh lại ngay được đâu.”
Tư Vi thấy hai người như vậy liền vội vàng kéo tay Sở Toàn còn đang ngây ngốc dắt ra ngoài.
Thế nhưng Sở Toàn cũng là đứa cứng đầu không dễ lay động, “Em ở đây, không đi đâu cả!”
“Này, Tạ Đầu Gỗ, chờ ngày mai em có muốn chạy thì chị cũng không cho, nhưng em nhìn người em bê bết máu, em mang không khó chịu nhưng chị ngửi thôi cũng muốn nôn rồi, em…”
“Madam…” Không đợi Tư Vi nói hết lời, một cái đầu nhỏ thò vào cửa gọi.
“Madam, em mua đồ chị nhờ về rồi này.”
Người vừa bước vào chính là Tần Khanh - tình địch số một của Y Tiêu, cô đưa cho Sở Toàn một túi đồ rồi xoay người nhìn bệnh nhân trên giường.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Khanh trông thấy Y Tiêu, mặc dù hai người không thể làm bạn nhưng cũng nể trọng nhau. Một Y Tiêu rạng rỡ giờ khắc này lại nhợt nhạt, yếu đuối giống như nhánh bồ công anh trong gió sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào. Nhìn Sở Toàn uể oải, thất thần trước mặt, còn đâu một madam Tạ tự tin, kiêu ngạo nữa. Cô sợ cả đời sẽ không thể quên cảnh tượng Sở Toàn xông lên đỉnh núi ôm Y Tiêu đầy máu trở về cùng với tiếng la tê tâm liệt phế và dòng lệ chảy mãi không ngừng. Tần Khanh không rõ tâm tình hiện giờ của mình thế nào, tim có hơi ê ẩm, lòng se thắt lại, cảm giác giống như nhìn thấy một chiếc váy đẹp nhưng nó lại không hợp với mình nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác mua mất. Nếu như trước đây cô không cam tâm thì hôm nay lại càng thêm bất đắc dĩ đối với chữ “duyên” và “mệnh”.
Lúc nhận đồ trong tay Tần Khanh, ánh mắt Sở Toàn đã khôi phục lại sự trong trẻo, cô nhẹ giọng nói ‘cảm ơn’ rồi chui vào toilet. Tần Khanh đưa đồ xong cũng vội vã quay về sở cảnh sát xử lý tiếp vụ bắt cóc. Tư Vi tất nhiên không dám giữ ‘tình địch’ ở lại lâu, lỡ như Y Tiêu lòng dạ hẹp hòi tỉnh lại tính sổ với cô ta thì càng phiền phức. Sau khi Tần Khanh rời đi, Tư Vi bước bước đến bên cạnh Tư Hàm huých cùi chỏ:
“Vợ, đừng quá căng thẳng, Tiêu Tiêu không sao thì chị nên vui vẻ mới đúng, lại đây cười một cái coi nào!”
Cơ mà vợ gượng cười trông còn khó coi hơn cả khóc làm Tư Vi rùng mình, “Chị đừng làm em sợ nha, không cười được thì đừng cố nữa.” Tư Hàm nghe xong quả nhiên không nể mặt tiếp tục mặt ủ mày chau.
“Chị hối hận sao?” Không hổ là hai người sống chung một mái nhà, Tư Hàm nghĩ gì, chẳng lẽ cô không biết.
“Đúng, chị hối hận. Nếu lúc đó chúng ta ngăn cản thì em ấy sẽ không khổ như vậy, chẳng biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì nữa.”
“Con đường này là do Y Tiêu lựa chọn, tương lai như thế nào, em ấy mới là người hiểu rõ nhất, hơn nữa chị nghĩ với tính cách của em ấy sẽ nghe lời chúng ta khuyên sao?”
Tư Vi dừng một chút rồi ngẩng đầu lén nhìn Tư Hàm, dưới sự nô dịch của nữ vương, bản tính ‘mọi vợ’ đã ăn sâu vào xương tủy của cô rồi, phàm là chuyện gì vừa nói ra khỏi miệng ba câu thì cô sẽ lập tức quan sát sắc mặt của Hàm nữ vương, ngay cả lúc nói chuyện nghiêm túc cũng tuân theo lệ cũ. Cũng may nữ vương chỉ hơi hơi cau mày, Tư Vi nuốt nước bọt nói tiếp:
“Đừng quá làm khó dễ Tạ Sở Toàn, em ấy cũng không muốn như vậy đâu. Chúng ta đừng ngoan cố như ông Trần bức ép con gái.”
“Y Tiêu bị như vầy cũng do em làm hư!”
Tư Hàm hung hăng quát, Tư Vi ‘thao thao bất tuyệt’ cuối cùng cũng không nhịn cười được.
“Đúng đúng, em ấy bị ‘mẹ hiền lành’ như em làm hư, còn đối với ‘mẹ nghiêm khắc’ như chị thì chẳng có nửa đồng Mao quan hệ!”
Cọp mẹ trong nhà vẫn chưa phẫn nộ, thực sự là cảm tạ