“Tiểu Tiêu Tiêu, đây là em nói, đừng có hối hận!”
Lúc này, Tạ Sở Toàn phẫn nộ trợn mắt nhưng khóe môi lại lộ nụ cười gian manh. Cô dùng thêm từ ‘tiểu’ để xưng hô với Y Tiêu, theo quan niệm của người xưa thì đây là cách gọi thân thiết đối với người nhỏ tuổi hơn, nói trắng ra là không được đứng đắn giống như từ ngữ Tư Vi thường đùa giỡn.
Y Tiêu hiểu tâm tư của vợ, nghe tiếng gầm ‘ngọt ngào’ gọi ‘Tiểu Tiêu Tiêu’ xong thì không khỏi run lẩy bẩy. Cô chưa kịp phản ứng, ‘con ma nước’ kia đã dùng tay nhấc bổng cô ra khỏi chiếc xe lăn.
Y Tiêu rất ghét danh hiệu ‘người tàn tật’ của mình, càng hận thân thể khỏe khoắn của Tạ Sở Toàn. Nếu người kia không phải là cảnh sát thì làm sao có cơ bắp phát triển, nếu cơ thể không khỏe mạnh sẽ không thể bế người ta lên dễ dàng như thế được, người dân có thể thoải mái dựa vào ưu thế ‘ngây thơ yếu đuối’ để sai khiến đối phương. Lý luận chặt chẽ làm Y Tiêu không thể yêu thích nghề cảnh sát.
Bất quá đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Y Tiêu, trên thực tế, cảnh sát Tạ của chúng ta mặc dù ôm người đẹp trong lòng nhưng tim vẫn không loạn, oai vệ hiên ngang đi vào phòng tắm rồi đặt cô lên bồn rửa tay cao 1 mét 45, sau đó để lại câu ‘đừng nhúc nhích’ liền đi ra ngoài.
“Chị không cho em nhúc nhích thì em sẽ ngồi im a!”
Sau khi người kia ra ngoài, Y Tiêu lập tức nhích mông định nhảy xuống nhưng kế hoạch chưa thành đã bị bóp chết từ trong tã lót. Mặc dù Y Tiêu đi đứng khó khăn nhưng cũng không chậm như thỏ. Dựa vào danh hiệu ‘người tàn tật’ được bác sĩ chuyên khoa đánh giá thì phải mất 3, 4 tháng mới bước chân xuống đất. Do không có được một chiếc chân hoàn hảo nên cô phải tiếp tục chịu đựng số phận ‘bấp bênh’ của mình.
“Gội đầu cho em trước rồi tắm chung sau.”
Sở Toàn vừa nói chuyện vừa đẩy ghế mát xa vào phòng tắm rộng hai mươi mấy mét vuông.
“Trước đây chị có học gội đầu sao, chuyên nghiệp quá.”
Y Tiêu nhìn người kia xắn tay áo, có vẻ khó chịu vì quần áo ướt sũng nên Sở Toàn cởi luôn áo ra làm người ta cảm thấy ngứa ngáy.
“Này, đừng có cởi ra nha, em là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, không cần phục vụ đặc biệt như thế!” Tuy ngoài miệng nói lời chính nghĩa nhưng đáy lòng lại cảm thấy khoái trá trước vẻ đẹp thấp thoáng đầy cám dỗ.
“Nô tì sẽ cố gắng phục vụ nương nương hài lòng!”
Sở Toàn cười cười nhấn mạnh hai chữ ‘phục vụ’, sau đó cô tiện tay ném chiếc áo mới cởi lên đầu Y Tiêu, che khuất ánh mắt hừng hực lửa kia, sau đó bế người nọ lên ghế.
Lúc Y Tiêu kéo cái áo trùm trên đầu xuống, đập vào mắt chính là chiếc áσ ɭóŧ màu đen quyến rũ, cô vốn định thần không biết quỷ không hay dòm cho đã nhưng tất cả mọi chuyện đều lọt hết vào mắt cảnh sát Tạ.
“Nhắm mắt háo sắc của em lại đi, lát nữa bọt chảy vào mắt bây giờ.!” Sở Toàn vừa vuốt mắt, vừa gội đầu cho người kia.
“Sở Toàn, chị cố ý muốn trả thù em?”
“Đâu có, em nói muốn tắm mà!” Lông mày khẽ nhướng lên, trên môi nở một nụ cười khó che giấu, rõ ràng là có ý trả đũa.
“Đừng có nhỏ mọn như vậy, mấy ngày rồi em có được tắm đâu, khó chịu lắm.”
Y Tiêu đưa tay đặt lên ngực người kia muốn làm chuyện tội lỗi, nếu như bồn tắm biết nói thì nó nhất định sẽ chỉ thẳng vào mặt cô kêu ‘đồ lừa gạt!’.
“Chẳng phải Tư Vi vẫn chăm sóc em đều đặn sao?” Bàn tay đang lướt trên da đầu vô thức dừng lại.
“Chị ấy chỉ giúp em gội đầu thôi, nếu giúp em tắm rửa thì không tiện lắm, chị không thấy ngại ư? Nếu chị để người khác lột sạch đồ, em nhất định sẽ để tâm.”
“Em phải gọi điện cho chị chứ.” Sở Toàn bị giọng điệu đau khổ này làm cho áy náy, cô đúng thật là người yêu tồi tệ mà.
“Tại chị đóng sầm cửa bỏ đi mà!”
Phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi hiển nhiên sẽ không quên nợ cũ, câu nói này có cơ sở hẳn hoi khiến ‘phần tử phản cách mạng’ xấu hổ, ai dám nói rằng tình yêu không cần dùng ‘binh pháp’ mà có thể thắng lợi chứ. Y Tiêu thích chí hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của vợ, hai tay cũng không nhàn rỗi sẽ xuất thủ khi có cơ hội, Sở Toàn thẹn trong lòng mà không thể làm gì khác ngoài nhịn nhục càng làm người kia đắc chí.
Hai người ầm ĩ một hồi lâu mới ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt nên cô không thể ngủ ngay được, đến giờ Tạ tỷ tỷ kể truyện cổ tích. Hôm nay, Sở Toàn kể chuyện rất có trách nhiệm, bộ ‘nghìn lẻ một đêm’ và ‘tiểu thuyết võ hiệp đặc sắc của Trung Quốc’ được cô diễn thuyết vô cùng sinh động.
“Nói rồi, Aladdin dùng cây đèn thần băng qua giếng khô thì thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau, sau khi giới thiệu thì mới biết người phụ nữ tên là Vương Ngữ Yên, người nam họ Đoàn tên Dự…”
Ban đầu Y Tiêu nghe câu chuyện dở khóc dở cười thấy rất thích thú, nhưng hôm nay tình tiết vừa dài dòng lại vừa tẻ nhạt, cô nghe mà