Rải xong tro cốt Hoa bà bà, Đan Dao lạy vài cái về hướng dòng sông đầu nguồn của núi Ngọc Quỳnh.Sau đó, Đan Dao rút ra Băng Ngọc Trâm hóa thành Tuyết Phách Kiếm ngự kiếm phi hành mà đi.Bay một lát, Đan Dao nghe trong rừng rậm cách đó không xa, truyền đến âm thanh binh khí giao chiến kịch liệt.Tiếng vũ khí va chạm cách nhau rất xa, chẳng những nghe được mà còn có tiếng gió rít và sấm sét, có thể thấy người xuất thủ tu vi không thấp.Đan Dao nổi lòng hiếu kì, đeo mặt nạ Băng Ngọc Hồ Điệp lên, di chuyển thân kiếm, đi về phía rừng rậm.Sau mấy hơi thở, Đan Dao đã rơi vào trên một cây đại thụ.Ngưng thần quan sát thì thì có năm người đang đánh nhau trong rừng.
Trong đó bốn người vay thành một hình tròn, đem vây người thứ năm lại.Người bị nhốt là một người ông già mặc áo màu xám, râu tóc bạc hết, cầm trong tay một thanh Qủy Đầu Đao, uy thế hừng hực.Ánh mắt Đan Dao tinh tường, liếc mắt đã nhìn ra tu vi của lão giả này, ông ấy đã đến Ngưng Anh trung kỳ, so với Thiên địa Song Ma còn mạnh hơn mấy lần.Mà bốn người vây công này, thực lực cũng không kém, ai cũng có tu vì Ngưng Anh sơ kỳ.Bốn người này mặc trường bào màu đỏ giống nhau như đúc, trong tay cầm một thanh trường kiếm.Mặc dù tu vi của 4 người này thua lão giả một bậc, nhưng bốn người này liên thủ.
Phối hợp trường kiếm ăn ý, ngược lại có thể đem lão giả đè lên đánh.Ngưng Anh ở mảnh đại lục Đông Vực này, được tính là cường giả số một số hai.Bình thường khó gặp, không nghĩ đến lập tức xuất hiện 5 người.Đan Dao thấy lão giả kia đang đau khổ chèo chống, trên người cũng bị chém vài nhát, máu tươi văng khắp nơi, nghĩ thầm: “Xem ra, hôm nay lão giả này khó thoát một kiếp.”Có một người, trong bốn người cầm kiếm hô: “Dương lão đầu, ngươi đánh không lại chúng ta, nhanh chóng đem tiểu tử Hạng Dương giao ra, chúng ta sẽ tha cho cái mạng già của ngươi.”“Mơ tưởng!” Dương thúc gầm lên: “Bốn tên lòng lang dạ sói các ngươi, lão gia khi còn sống đối đãi với các ngươi không tệ.
Các ngươi không những trả ơn, mà còn nối giáo cho giặc, hãm hại chủ cũ.
Dương Kỳ ta, đường đường là nam nhi, há