Vào ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Bùi Thiệu Trạch làm chủ mời cha mẹ đôi bên cùng nhau ăn cơm, lần đầu tiên cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt, vì vẫn chưa tổ chức hôn lễ nên Trình Hạ không tiện trực tiếp đổi xưng hô gọi ba mẹ, Bùi Thiệu Trạch cũng tiếp tục gọi chú dì, như vậy sẽ tự nhiên hơn.
Trong bữa ăn, Bùi Thăng chủ động hỏi: “Hai đứa định khi nào thì tổ chức hôn lễ?”
Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ, ánh mắt dịu dàng: “Theo ý kiến của Trình Hạ, con lúc nào cũng được.”
Trình Hạ đỏ mặt nói: “Con nghe theo anh Bùi ạ.”
Phụ huynh hai bên: “…”
Cho nên, hai đứa rốt cuộc là ai nghe ai đây? Có cần show ân ái trước mặt cha mẹ như thế không?
Bùi Thăng ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy thì chuẩn bị cho tốt đi rồi lại bàn sau. Hôn lễ của hai đứa nhất định không thể quá qua loa.”
Bùi Thiệu Trạch ghé vào tai Trình Hạ, thấp giọng hỏi: “Hai năm sau thế nào? Tạm thời em cứ tập trung đóng phim, sau khi có chỗ đứng trong lĩnh vực phim ảnh, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Lúc đó chính thức thông báo cũng sẽ không ảnh hưởng tới độ nổi tiếng của em.”
Trình Hạ vui vẻ đồng ý: “Được ạ!” Dù sao giấy đăng ký kết hôn cũng đã có rồi, công khai tổ chức hôn lễ chỉ là thỏa lòng mong ước của nhau mà thôi, khi nào tổ chức cũng được hết.
Sau bữa ăn, Bùi Thiệu Trạch đưa Trình Hạ về biệt thự Tân Giang.
Để chào đón Trình Hạ dọn đến, Bùi Thiệu Trạch đã trang trí lại biệt thự.
Khi Trình Hạ thay dép đã phát hiện dép của mình và dép của Bùi Thiệu Trạch là kiểu tình nhân, cậu nhịn không được hỏi: “Anh Bùi, anh cũng thật chu đáo, chẳng lẽ vật dụng hàng ngày trong nhà đều được đổi rồi ạ?”
“Chào đón chủ nhân mới, đương nhiên phải đổi mới.” Bùi Thiệu Trạch nắm tay Trình Hạ, đặt ở chỗ quét vân tay của khóa cửa điện tử: “Nhập vân tay của em vào đi, sau này em có thể về nhà bất cứ lúc nào, không cần mang chìa khóa, mở bằng vân tay cũng rất tiện lợi.”
Sau này, đây chính là nhà của họ rồi.
Còn nhớ ngày lần đầu tiên gặp nhau ở đây, tin tức tố của Trình Hạ mất kiểm soát, hoảng hốt lo sợ, vô cùng thảm hại, Bùi Thiệu Trạch lịch sự dùng khăn tắm bọc cậu lại, tiêm thuốc ức chế cho cậu, giữ lại tôn nghiêm cho cậu. Ngày sinh nhật đó cũng là ở nơi này, Trình Hạ chủ động trao thân cho Bùi Thiệu Trạch, hai người trải qua ba ngày ngọt ngào của kỳ phát tình, Bùi Thiệu Trạch cũng đánh dấu trọn đời Trình Hạ.
Nơi đây, tràn ngập những kỷ niệm kể từ khi họ quen nhau.
Nhìn dấu vân tay của mình được nhập vào, bên tai vang lên âm thanh điện tử nhẹ nhàng ‘Chào mừng chủ nhân về nhà’.
Trái tim Trình Hạ giống như được rót vào một dòng nước ấm, cậu lật tay bắt lấy tay Bùi Thiệu Trạch, mười ngón đan vào nhau, vui vẻ nói: “Em cũng là chủ nhân của ngôi nhà này rồi, có phải sau này muốn về lúc nào thì về lúc đó, không cần hỏi ý anh đúng không?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Tất nhiên, đây cũng là nhà của em, luôn chào đón em mọi lúc.”
Trước đôi mắt long lanh của Trình Hạ, trái tim Bùi Thiệu Trạch chợt rung động, trực tiếp duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm ngang cậu lên.
Thân thể Trình Hạ chợt treo lơ lửng trong không trung, vội vàng nắm chặt lấy bả vai của Alpha, đỏ mặt hỏi: “Anh muốn ôm em đi đâu…”
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng nói: “Đưa em đi xem giường mới trong phòng ngủ của chúng ta.”
Thể lực của Alpha rất tốt, ôm Trình Hạ leo lên tầng ba, hô hấp và bước chân đều vững chãi.
Trình Hạ bị ôm vào phòng ngủ, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy giường phòng ngủ đã đổi thành một chiếc giường đôi vô cùng lớn, ga giường màu cam nhạt, rèm che của cửa sổ sát đất chiếm một mặt tường cũng được thay thế bằng màu xám pha lẫn cam.
Phòng cho khách không sử dụng ở phía đối diện đã sửa lại thành phòng để đồ riêng biệt, bên trong trống rỗng, hiển nhiên căn phòng này là dành riêng cho Trình Hạ dùng. Đồ dùng trong phòng tắm của phòng ngủ chính được mua mới hoàn toàn, khăn tắm đô, đồ vệ sinh cá nhân đôi, bàn chải đánh răng đôi…
Không ngờ một người lãnh đạm như Bùi Thiệu Trạch lại có thể chu đáo đến thế.
Phong cách trang trí ban đầu vốn là đen xám lạnh lùng, giờ điểm thêm chút sắc cam, cả căn nhà bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Trình Hạ ngả đầu vào ngực Bùi Thiệu Trạch, vành mắt hơi nóng: “Bình thường anh bận rộn như thế, còn tranh thủ sắp xếp lại nhà cửa một lượt, vất vả rồi…”
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng đáp: “Dẫu sao cũng là mái ấm nhỏ của chúng ta, chung quy phải có dáng vẻ của gia đình. Không thích chỗ nào có thể sửa tiếp.”
Trình Hạ nói: “Rất rất thích ạ!”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Đây là nhà ở Dung thành của chúng ta, sau này chúng ta đi Á An lại mua một căn nữa, dựa theo sở thích của em để trang trí. Điều kiện bên đó tốt, mỗi năm có thể dành thời gian đi nghỉ phép.”
Trình Hạ hào hứng nói: “Vậy thì thỏa thuận rồi nhé! Dù bận thế nào, hằng năm đều phải dành thời gian đi du lịch cùng nhau.”
“Được.” Bùi Thiệu Trạch gật đầu, ôm Trình Hạ đến cạnh giường: “Hôm nay là ngày chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi của em. Dạo này quá bận rộn, chưa chuẩn bị món quà nào khác, cho nên…”
Trình Hạ bị đặt trên chiếc giường mới tinh, nhìn Alpha nghiêng người qua, vành tai hơi đỏ: “Cho nên, anh muốn tặng bản thân cho em?”
Bùi Thiệu Trạch ghé tới gần môi cậu, thấp giọng hỏi: “Em muốn không?”
Trình Hạ đỏ mặt ôm lấy đối phương, nói khẽ: “Đương nhiên muốn. Anh chính là món quà thượng đế tặng cho em, món quà trân quý nhất.”
Bày tỏ thẳng thắn như vậy khiến Bùi Thiệu Trạch cảm động không thôi.
Câu trả lời cho Trình Hạ là một nụ hôn sâu say đắm đủ để làm cậu tan chảy.
…
Rèm che nắng khiến phòng ngủ trở nên mờ tối, không phân biệt rõ ngày đêm.
Hôm sau lúc Trình Hạ tỉnh lại đã là một giờ chiều, cơ thể cậu như sắp vỡ thành từng mảnh, ngay cả ngón tay cũng không muốn cử động, Bùi Thiệu Trạch thì ngược lại, tinh thần sảng khoái, còn chủ động đi nấu cháo thơm ngon đưa đến cạnh giường cho cậu.
Trình Hạ ăn xong lại rúc vào trong chăn không muốn dậy, đôi mắt hồng hồng trông như bị ức hiếp rất tàn nhẫn vậy.
Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, ôm Trình Hạ vào lòng dịu dàng hỏi: “Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Trình Hạ nhỏ giọng làu bàu: “Vẫn khỏe ạ. Nhưng mà đại lễ này của anh em không dám tùy tiện nhận nữa đâu, mạng nhỏ cũng sắp bị giày vò chết rồi.”
Bùi Thiệu Trạch dịu dàng xoa đầu cậu: “Xin lỗi, đăng ký kết hôn xong tâm trạng kích động quá, tối qua thực sự có hơi mất kiểm soát, sau này sẽ chú ý.”
Bình thường anh rõ ràng rất điềm tĩnh kỷ luật, thế nhưng khi gặp được Trình Hạ, năng lực kiềm chế của anh đã sụp đổ, hận không thể nghiền nát Trình Hạ rồi dung hợp vào với mình. Bùi Thiệu Trạch nắm tay cậu, nói: “Anh đã bảo Chu Nhan cho em nghỉ phép một tuần. Gần đây công việc tương đối nhiều, em liên tục quay quảng cáo cũng rất mệt, mấy ngày tới chúng ta sẽ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, sau này tổ chức xong hôn lễ lại bù thêm tuần trăng mật, được không?”
Trình Hạ gật đầu: “Không sao. Gần đây hai chi nhánh Điện ảnh Thiên Toàn và Âm nhạc Thiên Toàn vừa mới thành lập, mỗi ngày anh đều rất bận rộn, có thể dành thời gian sắp xếp lại ngôi nhà này đã không dễ dàng chút nào rồi. Em không để ý đâu, tuần trăng mật không hề gì, mỗi ngày ở cùng anh đều giống như đang hưởng tuần trăng mật.”
Bùi Thiệu Trạch ngẩn ra, duỗi ngón cái sờ lên môi Trình Hạ: “Miệng thật ngọt.”
Cậu bạn nhỏ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ? Là ăn kẹo mà lớn lên sao?”
Không đúng, Trình Hạ đã không phải thiếu niên nữa rồi, 20 tuổi, còn bị anh ăn sạch rất nhiều lần.
Về mặt thể chất lẫn tâm lý đều coi như Omega trưởng thành. Nhưng bởi vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, trong lòng Bùi Thiệu Trạch luôn cảm thấy Trình Hạ chỉ là một đứa nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cậu thì chỉ muốn chiều chuộng, bảo vệ cậu. Dù cho Trình Hạ đã trưởng thành, Bùi Thiệu Trạch vẫn có loại tâm lý người lớn ‘tôi muốn bảo vệ em ấy thật tốt’.
Cách bọn họ sống chung với nhau, lúc thì giống như đôi tình nhân, khi lại giống cha già bảo vệ con nhỏ…
Có hơi kỳ lạ.
Nhưng Bùi Thiệu Trạch rất thích mối quan hệ hiện tại. Ánh mắt Trình Hạ khi nhìn anh tràn đầy sự tôn trọng, ngưỡng mộ và quyến luyến, mỗi lần được ánh mắt long lanh của Trình Hạ nhìn, anh đều cảm thấy trong lòng lan tràn một sự mềm mại.
Dưới sự che chở của anh, Trình Hạ có thể vĩnh viễn duy trì loại tâm lý đơn thuần, trẻ trung, phóng khoáng này.
Anh sẽ giúp cục cưng yêu dấu của anh, che chắn tất cả mọi phong ba.
Khoảng thời gian này quả