Cô bị bỏ rơi một mình ở đây.
Mộng Vãn Tình lẻ loi trong căn biệt thự to lớn.
Cô cả ngày cuộn tròn người nằm trên sofa, chẳng làm gì.
Cô không biết thời gian trôi qua thế nào, cứ ngủ miên man, li bì.
Khi cô tỉnh lại, cô chẳng còn sức lực nào để ngồi dậy, cả người cô đau nhức, như có tảng đá đè nặng khiến cô không thể gượng dậy được, bụng cô kêu lên vì đói, nhưng Mộng Vãn Tình chẳng còn tâm tư nào để ý đến nữa.
"Muốn chết à?"
Đang ngủ, cô bỗng mở to mắt, bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, một bóng đen cao lớn chắn ngang trước tầm nhìn của cô.
Mộng Vãn Tình kêu lên một tiếng vì đau, nhưng hai mắt cô sáng rực nhìn người xuất hiện.
Hoắc Tường Quân đặt lên bàn hộp cơm vẫn còn nóng, bày ra trước mặt cô
"Không đến mức để cô bị liệt đấy chứ?"
"Không.
Em không sao!" Cô lắc đầu, mừng rỡ nhìn hắn.
Hắn chịu quay trở lại đây sao?
"Ăn đi."
"Anh...!mang cho em sao?" Cổ họng cô nghẹn lại, nhìn món ăn bốc hương nghi ngút, bụng cô lại reo lên.
Mộng Vãn Tình xấu hổ ôm lấy bụng.
"Ừ." Hắn gật đầu "Như tôi đoán cả ngày nay cô chưa ăn gì."
Cô gật đầu lia lịa, nhận lấy bát đũa từ tay hắn.
"Anh ăn chưa?"
"Đừng hỏi mấy câu thừa thãi."
"..." Cô mỉm cười, bắt đầu dùng bữa.
Vì là đồ hắn đem đến, cô chú tâm vào món ăn, hương vị ngọt ngào mềm mại cứ quanh quẩn trong khoang miệng cô.
Mộng Vãn Tình vui muốn khóc, lâu rồi cô mới được ăn ngon như vậy!
"Như hợp đồng, giờ cô muốn gì?"
Hắn bình tĩnh đợi cô ăn xong, Mộng Vãn Tình thu dọn bát đũa rồi quay lại phòng khách.
Hắn nói một câu.
Mắt cô sáng rỡ, khoé môi cong lên thành một nụ cười, cô vui vẻ giơ tay nói
"Như cũ!"
"Cô lên phòng đi." Hắn cụp mắt xuống "Đến giờ tôi sẽ lên."
"Vâng!" Cơ thể cô như được nạp thêm năng lượng, cô chạy như bay về phòng, tắm gội sạch sẽ, vất hết những bông, băng gạc quấn quanh người mình đi.
Phải thật sạch sẽ!
Mộng Vãn Tình phấn khởi ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Tại sao lúc này cô lại thấy thời gian trôi qua lâu thế!
Nhanh lên đi chứ!!!
Trên môi cô duy trì nụ cười tươi tắn, trái tim cô đập rộn ràng trong lồ ng ngực, lát nữa thôi, cô sẽ...
Cô cố nén sự hưng phấn của mình, nằm lăn lộn trên giường.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay đẹp quá! Tròn vành vạnh, sáng rực rỡ trong màn đêm.
"..."
Cánh cửa mở ra, cô nhổm người dậy nhìn hắn bước vào, ngặt nỗi chạm phải vết thương khiến cô nhăn mặt lại.
Hoắc Tường Quân cởi chiếc áo khoác bên ngoài vắt lên ghế, ngồi xuống bên mép giường.
Cô tròn mắt nhìn hắn "Anh cứ vậy mà ngủ sao? Không thấy khó chịu à?"
Hắn cởi hai chiếc cúc áo đầu, để lộ ra một mảng da thịt săn chắc.
Giọng hắn vang lên trầm đục
"Không phải việc của cô, bớt nói nhảm."
Cô chỉ cười.
Hắn vén chăn lên, nằm xuống cạnh cô.
Mộng Vãn Tình lập tức áp sát vào người hắn, hắn giơ tay đặt lên eo cô, kéo cô vào trong lồ ng ngực của mình.
Cô kêu "a" lên một tiếng, nhăn nhó nói với hắn "Phiền anh nhẹ tay chút." Cơ thể cô đang rất đau, hắn đừng có dùng lực như vậy chứ!
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô vui vẻ dụi đầu vào lồ ng ngực săn chắc, giơ tay ôm lấy người hắn, tham lam hít hà mùi hương nam tính.
Cảm nhận độ ấm từ người đối diện, trái tim cô đập liên hồi, cô cố gắng thu bé lại cuộn tròn nằm trong lòng của hắn.
Cơn đau thể xác như biến mất, cô như được tiếp thêm liều thuốc thần, cả người lâng lâng nhẹ bẫng.
Cô nở nụ cười mãn nguyện, như vậy...!đối với cô là quá đủ rồi.
Như thường lệ, chưa đầy năm phút, Mộng Vãn Tình đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn từ từ tách cô ra khỏi mình.
Nhìn gương mặt thanh tú đang nhắm mắt, hơi thở đều đều phả nhẹ vào không gian, từ người cô toả ra mùi thơm nhẹ của sữa, non nớt và mềm mại.
Hắn ghét cay ghét đắng cái mùi này.
Hắn bước xuống giường, mặc lại áo rồi lái xe rời khỏi đây ngay trong đêm tối.
Hoắc Tường Quân trở lại căn biệt thự hắn sống, lao thẳng vào nhà tắm, mượn dòng nước cuốn trôi đi cái mùi hương tởm lợm đó.
Dưới vòi nước mát lạnh, cơn giận dữ của hắn nguôi đi phần nào.
Ai cũng được, kể cả chó cũng được.
Vậy tại sao lại là con nhỏ chết tiệt đó???
Tại sao lại là cô