"Tường Quân..." Giọng nói mềm mại vang lên giữa hàng lang, Mễ Tuyết tiến tới cạnh hắn, đáy mắt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên "Sao em lại ở đây?"
Lúc này cô phải ở cùng bạn bè chứ?
"Xin lỗi, anh đến hơi muộn chút."
"Không sao." Mễ Tuyết mỉm cười, kéo tay hắn "Em đi ra ngoài hít thở không khí, vừa khéo gặp anh.
Anh mau vào đi, mọi người đang mong anh đấy."
Mễ Tuyết đưa hắn vào căn phòng nơi bữa tiệc đang diễn ra, dù sao cũng là người quen, rất nhanh hắn đã hoà nhập với bọn họ.
Mễ Tuyết im lặng đứng bên cạnh hắn, không khỏi nhớ đến hình ảnh ban nãy...
Mắt cô ấy không nhầm.
Người con gái ban nãy...!là người hầu nữ của Hoắc Tường Quân...
Cô gặp người đó rồi...
Nhưng tại sao cô ấy lại đi cùng hắn chứ?
[...]
Mộng Vãn Tình tay xách nách mang túi đồ, yên lặng đứng trong hầm để xe, chào từ biệt Mộng Vãn Hiếu rồi tìm một góc yên lặng đứng đợi hắn.
Cô tựa người vào tường, bóng tối bao phủ lên nuốt trọn thân hình của cô.
Mộng Vãn Tình đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi hắn xuất hiện.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong không gian tĩnh mịch, thân hình cao lớn nghiêng bóng dài chậm rãi xuất hiện.
Vẫn là tư thế ung dung quyền quý, vẫn là gương mặt đẹp lạnh lẽo ấy, đôi mắt cô khẽ co lại, trái tim không tự chủ được đập thình thịch.
Có lẽ đây là cảm giác của kẻ đơn phương, từ trong bóng tối âm thầm dõi theo người mình thầm thương...
"Ư..." Âm thanh mỏng manh vang lên rất khẽ, gương mặt cô sầm xuống.
Cô gái bên cạnh hắn gương mặt đỏ bừng, cả đầu tóc lẫn trang phục hơi lộn xộn, cả người cô gái dựa hẳn vào người hắn, hắn giơ tay ôm lấy eo cô gái, tư thế thập phần thân mật.
Cô khẽ nhíu mày, không lên tiếng.
Rốt cuộc quan hệ của hai người đó là gì?
Bên kia, hắn đang loay hoay với Mễ Tuyết say khướt.
Cả cơ thể nóng rực của cô gái ép về phía hắn, hơi thở nồng phảng phất bên cạnh.
Hoắc Tường Quân đứng yên ở đó, không biết làm thế nào.
Hắn còn phải đưa Mộng Vãn Tình về, nhưng với tình trạng của Mễ Tuyết như này...
Nói mới nhớ, Mộng Vãn Tình đâu?
Hắn đảo mắt quanh hầm xe, dừng lại ở một góc cột tối.
Giờ vứt Mộng Vãn Tình ở đây thì không ổn, để Mễ Tuyết nhìn thấy cô thì lại không được.
Hắn lôi điện thoại ra gọi cho Nhất Lãng tới đón người hộ mình.
Sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết an toàn ngồi trong xe của Nhất Lãng, hắn nói với anh ta vài câu, xe lăn bánh rời khỏi hầm.
Mộng Vãn Tình lúc này mới đi ra, đứng đằng sau hắn.
Đuôi mắt của hắn quét qua phía cô, mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Cô biết điều mở cửa phía sau ngồi xuống, để hết túi đồ ở dưới chân, cố gắng thu hẹp diện tích.
Hắn nhìn túi đồ dưới chân cô, xe dần lăn bánh, đôi lông mày khẽ nhướn lên "Tình cảm anh em tốt như vậy à?"
"Cũng tạm ạ." Cô nói.
Hắn không có ý hỏi kĩ.
Hắn nể mặt Mộng gia lắm rồi mới để cho Mộng Vãn Hiếu sai sử mình, hắn chẳng quan tâm hai người này nói gì.
Chẳng liên quan tới hắn.
"Anh..." Cô mấp máy môi, ngập ngừng "Vị tiểu thư kia..."
"Cô ấy là bạn gái của anh ạ?"
Tay lái của hắn suýt chút nữa trượt đi, hắn lấy lại vẻ bình thường, nói "Liên quan gì đến cô?
Mộng Vãn Tình "..." có, sao lại không liên quan?
"Em...!chỉ hỏi chút, anh biết đấy, dù