Mộng Vãn Tình cũng chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn là cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ.
Đáng lẽ ra ở độ tuổi này cô đang đi học, đi làm thêm, yêu đương màu nắng như các bạn bè cùng trang lứa nhưng cô lại chọn bỏ học, bỏ luôn ước mơ còn đang dang dở, đi làm vợ người ta.
Cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế mà thôi.
Mộng Vãn Tình sau hôm đó cũng phát hiện ra hắn hay né mình.
Ví như chỉ cần chạm mắt nhau, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay phắt đi.
Hình như chỉ số ghét bỏ lại tăng thêm nhiều rồi.
"Mộng Vãn Tình! Cô mau qua đây cho tôi!"
"Tiểu thư cho gọi có việc gì ạ?" Cô nhìn cô gái trước mặt.
Mễ Tuyết chỉ vào chậu cây cảnh bên cạnh "Bê để ra ngoài vườn cho tôi, nhớ cẩn thận, nó đắt lắm đấy!"
Cô không biết loài cây này là cây gì, cũng chẳng biết giá bao nhiêu, chỉ là...
"Tiểu thư, một mình tôi không bê được."
Cả cái chậu to bằng cái thau giặt quần áo, cô bê gì nổi?
"Tôi nói cô bê được!" Mễ Tuyết thỉnh thoảng vẫn hay bới ra chuyện làm khó cô.
"Vậy sao cô không nói cô làm chủ tịch nước đi?" Cô ta nói cô làm được là cô làm được à? Cô ta là cái thá gì? Cô không bê! Bê đổ vỡ lại là lỗi của cô!
"Cô trả treo với ai đấy?" Mễ Tuyết trừng đôi mắt đẹp, chỉ tay vào mặt cô "Tôi nói cô phải nghe!"
"Tôi không bê được!" Không được chính là không được, ép cô bê có ích gì?
"Tôi nói cô bê được!"
"Nó quá nặng, tôi bê không nổi!" Một ngày không gây khó dễ cho cô thì khó sống lắm à?
"Như thế này mà bê không nổi?" Mễ Tuyết cười giễu cợt "Cô yếu vậy à? Phế vật cũng không phải danh hão ha?"
"Vậy cô tự bê nổi không?" Mộng Vãn Tình vặn lại "Có ngon cô bê đi! Phế vật như tôi mới không bê được! Cô không phải phế vật thì tự đi mà bê!"
Nào, mắng người khác giỏi lắm đúng không? Ra đây tôi dạy cô làm người!
"Cô!!!" Mễ Tuyết tức đến lồ ng ngực phập phồng "Cô không nghe lời chủ của mình! Tôi sẽ nói với Tường Quân!"
"Cô không phải chủ tôi, chỉ có Hoắc thiếu mới ra lệnh được cho tôi! Còn nếu muốn chơi trò cáo trạng..." Cô làm dấu tay xin mời.
"Thân phận tôi tôn quý hơn cô!"
"Vậy giờ cứ là người thân phận tôn quý tôi đều nghe à? Tôi không làm! Cô đi mà tìm người khác, chạy đi khóc lóc ỉ ôi với thiếu gia thì cứ việc!" Cô còn bao việc, cô ta lắm mồm thế không biết!
"Cô...cô...!Tôi sẽ là chủ nhân của cái nhà này! Cô tin tôi đuổi cô đi không?"
Mộng Vãn Tình hết nói nổi "Cô muốn làm vợ thiếu gia à? Vậy thì đi mà tán tỉnh cậu chủ đi! Coi chừng cái ghế phu nhân tương lai bị người khác ngồi mất đấy!" Cô là phu nhân hàng thật đây mà còn không nói gì, đến lượt cô ta doạ dẫm chắc?
Mộng Vãn Tình dứt khoát bỏ đi.
Mễ Tuyết tức muốn đấm ngực dậm chân.
"Cô cứ chờ đó!" Sẽ có một ngày cô ta chỉnh chết con ả hỗn xược đó!
"Sao thế?" Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Mễ Tuyết lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, gương mặt đỏ bừng lên uất ức "Tường Quân, người hầu không nghe lời em."
"Hử?" Đuôi mày hắn nhếch lên "Ai?"
"Mộng Vãn Tình."
Hắn "..." sao cô lại chọc đến Mễ Tuyết rồi?
"Em nhờ cô ta bê chậu cây em mới mua ra vườn để mà cô ta không chịu, còn thách thức em..." Mễ Tuyết cắn ngón tay, đôi mắt long lanh, vẻ yếu mềm của kẻ vừa bị bắt nạt lộ ra rõ ràng.
Hoắc Tường Quân nhìn chậu cây bên cạnh.
Thực ra Mộng Vãn Tình không chịu bê cũng đúng.
Đây là tầng 3, cả cái chậu cây to thế kia cô ta bê xuống vườn sao nổi?
"Sao em không gọi người khác? Đâu có thiếu người hầu?"
"Em chỉ tiện miệng hỏi cô ta!" Mễ Tuyết mím môi "Cô ta không giúp thì thôi lại còn thách em bê, còn mắng em không bằng cô ta."
Hắn "..." quả