"Ư!!!" Lại một ngày mới đến, cô thức dậy với cơ thể đau nhức, mỏi nhừ.
Vết thương hắn để lại cho cô không phải ngày một ngày hai là khỏi được.
Cô nhìn tấm ảnh nhỏ trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, trên môi nở nụ cười nhạt.
Trong bức hình đó, cô mặc chiếc váy trắng tinh, tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm.
Hoắc Tường Quân trong bộ lễ phục màu trắng đứng bên cạnh cô...
Đây là tấm ảnh cưới duy nhất của hai người.
Hắn không cần nó, còn cô thì rất coi trọng nó.
Mộng Vãn Tình nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, đây là bảo vật vô giá của cô, rẻ tiền xấu xí thì sao chứ? Cô thấy đẹp là được rồi.
Mộng Vãn Tình bước xuống dưới nhà, mở tủ lạnh lôi hộp sữa ra uống, gặm nốt trái táo cuối cùng trong chiếc tủ lạnh to lớn.
Nếu không ra ngoài mua chút đồ ăn, cô sợ cô sẽ chết vì đói ở đây mất.
Cô còn phải lấy sức để mà chịu đựng khi hắn nổi cơn điên chứ? Cô vẫn chưa muốn chết đâu, nhất là chết dưới tay chồng mình.
Chẳng hay ho tẹo nào.
Ăn qua loa xong, cô lên phòng mặc bộ quần áo đã cũ, đơn giản, đi bộ ra ngoài.
Hắn cho cô ở đây chứ đâu có cấm cô ra ngoài đâu.
Bản thân cô cũng lười đi ra ngoài ấy chứ.
Ra ngoài gặp gỡ xã hội để làm cái gì? Cho bọn họ khinh cô à?
Mộng Vãn Tình men theo con đường đá đi ra đường lớn, gọi một chiếc taxi đi về phía trung tâm thành phố.
Mọi thứ ở đây đều rất đông đúc, nhộn nhịp.
Cô sống ở biệt thự, không ra ngoài đã lâu, nay đặt chân lên chốn xa hoa này, có phần không thích nghi được.
Các toà nhà cao chọc trời, cửa hàng cửa tiệm mọc đầy rẫy khắp nơi, đường xá đông nghẹt xe cộ, dòng người đi đây đi đó tấp nập, bầu không gian là những tạp âm ồn ã.
Cô rẽ bừa vào một khu chợ.
Chọn một ít rau củ và mua chút thịt.
Cô chi tiêu cũng phải thật nhẹ nhàng, tiền này là tiền cô khó khăn lắm mới tích cóp được, mồ hôi xương máu của cô đấy!
Lúc đi ra, tay cô xách vài túi đồ, ung dung hoà vào dòng người qua lại.
Bản thân cô chẳng có gì nổi bật, đặc biệt trong đám người đi đường ăn mặc sành điệu, xa xỉ thì cô như không hề tồn tại.
Mùa hè trời rất nóng và nắng, đi bộ một chút cô đã thấy mệt rã người.
Mộng Vãn Tình đứng trú tạm dưới một gốc cây, lấy tay quạt quạt, thở không ra hơi.
Đi lại nãy tới giờ khiến vết thương trên người cô như đồng loạt rủ nhau bùng nổ vậy, đau kinh khủng.
Mộng Vãn Tình cắn môi, về nhanh chui điều hoà mới được! Cô nóng sắp chết rồi!
Taxi đâu? Cô muốn về!
Cô đứng chờ mỏi mắt cũng không thấy chiếc xe nào, mặt trời ngày càng lên cao, sức nóng càng tăng, người cô nhễ nhại mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp.
Cô nhìn đống rau trong túi, sợ là nó chết héo mất.
"Ủa? Ai đây?" Một giọng nói đầy chế giễu chói tai vang lên.
Cô nhìn người xuất hiện.
"Mộng Vãn Tình phải không ta?" Người đàn ông trên người mặc toàn đồ hiệu, vênh váo đi đến trước mặt cô, cười nhạo "Ha, gì đây? Dáng vẻ chật vật đó là sao hả?"
"À, tôi biết rồi, nó toát lên mùi nghèo!"
"Ờ." Cô không buồn đáp lại, tỉnh bơ nhìn anh ta.
Tên này là Tô Chí, là bạn cùng lớp học đại học với cô.
Mặc dù cô chẳng động gì đến tên công tử ăn chơi này, nhưng lần nào anh ta cũng tìm tới cô gây chuyện, kiếm cớ bắt nạt cô.
Vứt cặp vào thùng rác, xé vở, hất nước vào mặt cô, vv...!Điều gì tên này làm được gã đều làm hết rồi.
"Cô!!!" Trước thái độ tỉnh bơ đó của cô, Tô Chí tức giận.
Cái ờ đó là sao chứ? Sao cô ta không chống trả như ngày trước? Tính giở trò gì sao?
Anh ta tiếp tục cười nhạo cô
"Nghe nói cô thôi học, do nghèo quá không có tiền học đúng không?"
"Ừ." Cái này cô không cãi được.
Cô nghèo thật,