Hoắc Tường Quân không thèm để ý lời cô nói, không cho vào tai, nghĩ cô thuận miệng nói bừa.
Mộng Vãn Tình nói sẽ giải quyết Mộng gia, cô đương nhiên làm.
Giảm bớt gánh nặng của chồng là trách nhiệm của một người vợ, ngày nào cô cũng rất cố gắng!
Ngày hôm sau, cô trèo tường đi ra ngoài.
Ừm, trèo tường trốn việc.
Thể nào cũng bị Ngô Tống mắng nhưng cô không sợ đâu! Ngày nào cũng bị ổng mắng tai cô chai luôn rồi.
Mộng Vãn Tình tìm hiểu rất kĩ biệt thự, biết chỗ khuất của camera mà trốn.
Cô đặc biệt ngắm vuốt bản thân một chút.
Cô trang điểm nhẹ cho thêm phần tươi tắn.
Cô mặc chiếc áo thun trắng lệch vai, chiếc váy jean chữ A ngắn ngang chân, đi giày thể thao trắng.
Cô xoã mái tóc dài, gương mặt khả ái, trông rất trẻ, hệt như học sinh cấp ba vậy.
Cô đi mua hai giỏ hoa quả tươi, bắt taxi đến bệnh viện.
"Bạch học trưởng!" Cô mở cửa phòng nghỉ, cười tươi ngó vào bên trong.
"Tiểu Tình?" Bạch Tiêu Vũ ngạc nhiên vô cùng, vị bác sĩ trẻ bên cạnh ồ lên "Hai người quen nhau à?"
Cô gái này là ai thế? Xinh quá!
Anh ta đưa ánh mắt nhìn Bạch Tiêu Vũ.
Cậu quen cô bé xinh đẹp nào vậy? Khai nhanh, hai người có quan hệ gì?
Bạch Tiêu Vũ ra hiệu đuổi người.
Vị bác sĩ trẻ à một tiếng, cầm hộp bánh đi ra "Tôi có việc đi đây, hai người cứ nói chuyện vui vẻ.
Chào nhé cô bé dễ thương!"
"Em vào đi." Bạch Tiêu Vũ mỉm cười thân thiện với cô.
Mộng Vãn Tình đem giỏ hoa quả vào, đặt lên bàn một giỏ đưa cho anh "Tặng anh."
"Gì thế này?" Đáy mắt anh xẹt qua tia mừng rỡ.
Mộng Vãn Tình đến tìm anh sao?
"Em cần vào hỏi thăm chị gái em." Cô nói thẳng "Tiện ghé qua thăm anh."
"Anh rất vui lòng được đón tiếp em." Bạch Tiêu Vũ cười ha ha "Em ăn gì không? Hôm nay bệnh nhân đem cho anh nhiều lắm."
"Có." Hai mắt cô sáng rỡ "Cảm ơn anh."
Bạch Tiêu Vũ nhanh chóng đi lấy bánh kẹo, bày ra trước mặt cô "Em cứ ăn thoải mái, có rất nhiều."
"Bạch học trưởng, anh thật tốt." Cô không ngần ngại bóc vỏ ăn.
"Em trông có sức sống hơn lần trước rồi." Bạch Tiêu Vũ thích thú nhìn cô ăn.
Cô bé của anh thật dễ thương.
"Em hôm nay trông rất dễ thương."
"Cảm ơn anh." Cô mỉm cười, hỏi anh "Em muốn nhờ anh chút việc."
"Em nói đi, anh có thể giúp được gì cho em?" Anh gật đầu, chỉ cần là em ấy nói, hái sao anh cũng lên trời hái cho cô.
"Anh tìm giúp em số phòng của Mộng Gia Linh, em đi lên thăm chị ta một lát."
"Em lên tầng 8, phòng 801 VIP ấy." Bạch Tiêu Vũ trả lời luôn.
"Hôm qua Mộng phu nhân làm ầm lên ở đây.
Chỉ bị trẹo chân thôi mà làm như sắp chết tới nới vậy." Trong giọng anh lộ ra phần chán chường "Còn làm náo loạn tới các bệnh nhân khác."
"A cảm ơn anh." Mộng Vãn Tình nhìn đồng hồ trên tường "Mười hai giờ anh được nghỉ chứ ạ?"
"Ừ."
"Em mời anh đi ăn cơm nhé?"
"Được thôi.
Anh rất mong chờ."
"Em đi thăm chị gái đây, anh làm việc nhé.
Hai tiếng sau gặp lại."
"Ừ, em đi cẩn thận nhé.
Chìa khoá phòng anh, em cứ vào nghỉ đợi anh nhé."
"À vâng, cảm ơn anh." Cô nhận lấy chìa khoá "Em sẽ trả lại cho anh."
Bạch Tiêu Vũ cười cười.
Em không cần trả cũng được.
Mộng Vãn Tình rất cảm động, đàn anh tốt quá đi.
Còn lo lắng cô