Mễ Tuyết vừa đi vừa cảm thán "Đe doạ được Mộng Gia Linh tới mức muốn phát điên, cô gái trong lời bọn họ nói là ai thế? Em rất muốn biết cô ấy nha."
Nhìn bộ dạng người không ra ngoài ma không ra ma của Mộng Gia Linh như thế kia, Mễ Tuyết thấy rất hả dạ.
"Trong nhà đó có chuyện nội bộ." Hắn nói.
Giọng điệu của Mộng Vãn Hiếu không đúng lắm.
Sao anh ta lại vui như thế?
Nghe qua thì có vẻ như người chị gái của anh ta đang gặp nguy hiểm, vậy mà anh ta còn cười như thể trúng số tiền tỉ vậy.
Mộng gia toàn người không được bình thường.
Mộng Vãn Tình cũng thế!
Hắn nhớ tới lời cô nói tối qua.
Liệu chuyện này có liên quan gì đến cô không? Bọn họ đều nói là cô ta cô ấy, là nữ...!Mà còn là người bị Mộng gia hành hạ...
Nhưng nhớ lại dáng vẻ hoảng sợ như gặp kẻ giết người của Mộng Gia Linh, gương mặt nhăn nhó méo mó của Mộng phu nhân và gương mặt phúng phính nhai bánh ngọt xong li3m tay cười hì hì với hắn của Mộng Vãn Tình.
Hoắc Tường Quân thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Mộng Vãn Tình làm sao có thể chứ?
Cô ta tay trói gà không chặt, đòi hù doạ được ai?
"Hử?" Hắn nhíu mày lại, bóng dáng phía xa kia.
Xuyên qua đám đông, gương mặt lờ mờ của một cô gái đang nói chuyện với vị bác sĩ bên cạnh làm hắn chú ý đến.
"Anh sao vậy?" Mễ Tuyết nghiêng đầu hỏi, hắn chớp mắt một cái, bóng dáng mơ hồ kia liền biến mất.
"Không có gì."
"Anh cứ nhìn bên đó hoài vậy? Có ai hả? Mễ Tuyết nhìn theo hướng hắn vừa nhìn.
Hắn bước đi nhanh hơn "Có lẽ là nhầm người."
Mộng Vãn Tình làm sao có thể ở đây vào giờ này được! Cô ta đang phải làm việc ở nhà.
Đúng, là hắn nhầm lẫn rồi.
Mộng Vãn Tình thì đến bệnh viện làm gì, còn có cả vị bác sĩ bên cạnh nữa.
Người con gái hắn nhìn không rõ nhưng gương mặt của vị bác sĩ trẻ kia lại thấy rõ mồn một.
Trông khá quen mắt.
Là ai nhỉ?
Hắn đã gặp ở đâu rồi sao?
Bác sĩ thì hắn chỉ biết mỗi viện trưởng và Nhất Lãng.
Có lẽ là hắn nhìn nhầm rồi.
"Mộng gia lại có biến rồi." Mễ Tuyết cười lạnh "Để em xem liệu "người đó" mà Mộng Gia Linh lại sợ đến vậy sẽ làm gì cô ta! Đáng đời!"
[...]
Mộng Vãn Tình tưới cây xong lại xách mặt đi lau sàn nhà.
Đến tận tối mới được nghỉ ngơi.
Đêm đó cô ngủ rất ngon sau một ngày mệt mỏi.
Có đánh chết cô cũng không nghĩ tới mẹ cô sẽ chạy đến tận đây tìm cô.
"Mẹ vợ có gì cần nói với vợ con à?" Hoắc Tường Quân rất không thích Tô Khuất, đang yên đang lành tìm đến tận đây làm gì?
Bộ bà ta với Mộng Vãn Tình thân thiết tới nỗi mẹ con nhớ nhau chắc?
Mộng Vãn Tình đang làm việc thì bị gọi đến.
Còn chưa được mấy ngày mà bà ta đã sốt sắng tới mức phải tìm cô rồi ư?
Để chiều lòng "mẹ vợ", hắn để hai người vào phòng tiếp khách trên tầng kín đáo, phạm vi quanh phòng khách không có ai, hắn cũng không thèm nghe hai mẹ con nhà này tâm sự.
Nhất thời cả phòng lớn chỉ còn hai người.
"Mày tìm đến Mộng Gia Linh?" Bà ta lập tức thay đổi thái độ, dáng vẻ của một người đàn bà chua ngoa đanh đá online.
"À phải." Cô ngồi vắt chân phía đối diện, không ngần ngại thừa nhận.
"Mày có ý gì?"
"Kêu cô ta an phận một chút."
"An phận?" Tô Khuất cười nhạt "Ai mới là người cần an phận?"
"Bà."
"..." Tô Khuất cứng họng, trừng mắt với cô.
Con nhỏ này sau khi về làm vợ Hoắc Tường Quân cái là lột lông lột da, giờ biết tạo phản rồi sao? Còn dám nói giọng điệu đấy với bà?
"Tao là mẹ mày!"
"Ôi đừng nói thế trước mặt người ngoài, tôi ngại đó!" Cô phẩy tay "Xấu hổ chết mất!"
"Con phế vật này!!!" Tô