"Cô...!cô...!con ranh này!!!" Sắc mặt bà ta trắng bệch lại, con nhỏ này, tại sao lại biết chuyện đó? Bà ta đã làm rất cẩn thận rồi cơ mà??? Còn nữa, cô ta chỉ mới đến đây...
Tại sao lại biết?
"Nói nhỏ thôi chứ, tôi không muốn để người khác nghe thấy đâu."
Cô mỉm cười, đứng thẳng người lên.
Bà trưởng hầu tức giận phập phồng lồ ng ngực, trợn mắt nhìn cô.
Mộng Vãn Tình mím môi, cười "Bà chọn đi? Dẫn đường tôi hoặc bà bị đuổi?"
"Mày đang vu oan cho tao! Tao không có làm!" Không có bằng chứng! Đúng, cô ta không có bằng chứng! Bà ta liền lấy lại được khí thế, hung hăng nạt cô.
Mộng Vãn Tình hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây ngô "Không sao, cho người lục tung chỗ ở của bà lên thể nào cũng thấy, rất nhiều đó!"
"Mày...!không ai tin lời mày cả!!!"
"Đủ rồi." Cô ngắt lời, trầm giọng xuống "Tôi không rảnh đôi co với bà!"
Trễ quá rồi! Cô không muốn dây dưa với lũ này để mang hoạ vào thân "Bà chối kiểu gì cũng vô ích! Dẫn đường hoặc cút khỏi đây! Lần cuối, bà chọn cái nào?"
Bà trưởng hầu giật mình nhìn cô gái trước mặt.
Dáng vẻ hiền dịu đó biến mất, đôi mắt cô sắc lại, gương mặt không còn vẻ ngây ngô đó nữa, mà là gương mặt lạnh lùng, mang theo khí thế áp đảo, cảm giác này...!Bà ta không thở được...!hệt như thiếu gia vậy...
"Tôi đếm đến ba! Một! Hai! B..."
"Tôi dẫn!" Bà trưởng hầu khó khăn lắm mới thốt lên được, trên trán bà ta rịn lớp mồ hôi mỏng, mặt tái đi.
Con nhỏ này, không đơn giản!
Trước khi tìm hiểu được con nhỏ này, tốt nhất không nên đụng vào nó, kẻo thiệt mình.
Nhận được câu trả lời, cô mỉm cười ngọt ngào "Cảm ơn bà nhé!"
Bà trưởng hầu muốn tát chết cô, nghiến răng nhìn nụ cười tươi tắn, tốc độ lật mặt gì đây?
Đám người hầu phía sau không hiểu hai người nói cái gì, chỉ thấy bà trưởng hầu đồng ý dẫn cô ta đi.
Trên trán họ nổi đầy vạch đen.
Bà trưởng hầu bị cái gì vậy? tại sao lại dẫn cô ta đi?
"Đi theo tôi!" Bà ta xách cái váy lên, bực bội bước đi, không quên quay đầu lại quát lớn "Còn mấy cô nữa! Lo làm việc đi! Suốt ngày chỉ biết hùa vào tám tám tám!"
Mộng Vãn Tình ung dung đi theo sau bà ta trước đám con mắt tức tối phía sau.
"Đây! Cô tự mà đi tiếp, phòng cuối hành lang!" Bà ta dẫn cô đi lên tầng 4, chỉ vào căn phòng tối om im lìm phía cuối.
Giọng bà trầm xuống "Cô dám mở miệng nói xem!"
"Tùy vào cái thái độ của bà đấy!" Cô mỉm cười, đưa ngón trỏ lên miệng, cúi xuống đối diện mặt với mặt "Làm tôi phật ý xem, bà có bị đuổi khỏi đây không?"
"Mày mày...!" Bà ta tức nhưng không làm gì được cô, trợn mắt bỏ đi "Liệu hồn mày đấy!"
Cô khinh khỉnh nhìn dáng đi lắc lư của bà ta, chỉ là con hầu mà cũng lên mặt với cô.
Hoắc Tường Quân muốn kiếm chuyện cho cô làm à?
Hắn bắt nạt cô chưa đủ sao mà còn "rủ" thêm đám người này?
Hàng lang tối om, phía cuối hành lang có một khung cửa sổ mở toang, ánh trăng nhạt rọi vào in lên nền sàn, chiếc rèm cửa khẽ bay lên nhè nhẹ.
Mộng Vãn Tình cất bước đi, đứng lại trước cửa phòng hắn, một linh cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng cô.
Cô mím môi, giơ tay gõ cửa.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
"Vào đi." Giọng nói nam trầm vọng ra, cô đẩy cửa bước vào.
Cửa không khoá.
Căn phòng tối om, chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.
"Khoá cửa lại."
Cô đuâ tay chốt cửa.
Tiếng "cách" vang lên nhẹ nhàng.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhưng cô chẳng thấy ai cả.
Bà ta dám lừa cô sao?
Nhưng giọng nói vừa nãy...!là của hắn mà?
Rầm!!!!
Chưa kịp định hình, đầu cô bị một lực lớn ấn mạnh vào cánh cửa.
Mộng Vãn Tình choáng váng, chỉ thấy đầu óc như muốn nát ra, đau đơn vô cùng.
"Cô đến muộn mười phút."
Bóng đen to lớn đứng chình ình ngay trước mặt cô.
Tay hắn buông ra, cô lập tức khụy xuống, đầu óc quay mòng mòng.
"Em xin lỗi...!em không biết phòng anh ở đâu."
"Cô không có mồm à?"
"Em có hỏi...!nhưng bọn họ không chịu nói."
"Không chịu?"
"Vâng, anh biết mà, người hầu, tất cả, đều khinh thường em."
"Mặc kệ cô, đến muộn, cô định làm gì để hối lỗi đây?" Hoắc Tường Quân quay lưng lại, ngồi xuống cái ghế gần đó.
Mộng Vãn Tình ôm đầu, tầm nhìn của