Chương 24: Lao động phải kết hợp với vui chơi
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Vài ngày sau, Giản Mặc Thư cũng không quyến rũ Du Họa ngay lúc cô bận rộn việc học, mà chỉ ngồi ở bên kia phòng vẽ tranh, cũng bắt đầu làm việc, anh để cho cô làm xong bài tập một cách thoải mái và ổn định.
Nhưng mà Giản Mặc Thư đồng ý dạy cô vẽ tranh, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết gì, những lúc rảnh rỗi anh đã xem qua toàn bộ tranh Du Họa vẽ mấy ngày nay, phát hiện ra một chút vấn đề.
Tranh phong cảnh không có khuyết điểm gì quá lớn, chủ yếu là lúc khắc họa nhân vật lại bị thiếu sức hút.
Giản Mặc Thư đem bức tranh khỏa thân của anh so sánh với bức phác thảo do Du Họa tùy ý tìm vật và hình ảnh trên mạng để tham khảo.
"Vẫn là vấn đề này, em xem bức tranh này vẽ gương mặt, bộ phận cơ thể đồng thời thể hiện khí chất của anh rất tốt, nhưng sao mặt những nhân vật khác lại cứng nhắc như vậy?"
Vẻ mặt Du Họa đau khổ nghe dạy dỗ, cô cũng không biết vì sao cô vẽ những gương mặt nhân vật khác rất giống nhưng nhìn qua lại có cảm giác hơi ngốc nghếch, còn bức tranh vẽ thầy Thư Mặc hoàn toàn không có tình trạng này.
"Bởi vì thầy Mặc Thư đẹp hơn anh ta!"
Giản Mặc Thư nghe xong lời này lại không biết nên cười hay tiếp tục dạy bảo cô.
"Tranh chân dung không phải chỉ là mô tả lại hoàn toàn bộ dạng người khác lên giấy là được, như vậy không khác gì chụp ảnh cả. Thật ra, vẽ tranh có một chút chủ quan trong đó, lần đầu tiên em nhìn thấy người này, em cảm thấy anh ta là dạng người gì thì nét vẽ của em sẽ ra dạng đó..."
"Hèn gì lần đầu tiên em nhìn đã thấy người nọ bị ngốc." Du Họa bừng tỉnh ngộ.
"... Phải quan sát nét mặt của người mẫu và khí chất do môi trường, cảnh vật xung quanh tạo thành. Thứ em tham khảo không phải chỉ có hiện thực mà hình ảnh trong đầu em mới chính là thứ gia tăng tính nghệ thuật cho tác phẩm, hiểu không?"
Dụ Họa gật đầu tỏ ý đã hiểu lời dạy.
Nhớ tới mấy ngày nay, mỗi lần anh nói đều thấy được vẻ mặt đó, sau đó quay đầu lại tái phạm lỗi cũ, Giản Mặc Thư cảm thấy cần phải cho cô một chút khích lệ thực tế: "Nếu Họa Họa có thể bỏ tật xấu này trước khi được nghỉ hè ở trường học thì thầy Mặc Thư sẽ dẫn em ra ngoài phác họa phong cảnh."
"Thật sao?" Du Họa nhìn về phía anh, ánh mắt lấp lánh.
"Uhm." Giản Mặc Thư hôn nhẹ khóe mắt của cô: "Cho nên Họa Họa cần phải cố gắng."
Ngồi trước giá vẽ hai tiếng, hai người đều đã mệt mỏi, Giản Mặc Thư nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, tình cờ là đã đến thời gian ăn cố định.
Anh bưng một bát canh ấm từ phòng bếp lên.
Từ khi cam đoan sẽ giữ lời hứa với cô, Giản Mặc Thư lập tức âm thầm nhận trách nhiệm chăm sóc cô gái nhỏ từ trong ra ngoài. Mấy ngày nay, anh