Chương 50: Nội y tình thú.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Hôm nay không phải là cuối tuần, khách hàng trong trung tâm thương mại không nhiều lắm, hai nhân viên luân phiên trông coi trong cửa hàng nội y cao cấp nhàn đến phát hoảng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có một người tinh mắt, thấy có khách hàng vào cửa, vội vàng đẩy người còn lại ý bảo đừng nói nữa, sau đó chỉnh quần áo ra nghênh đón.
Người đến là một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao, người đàn ông phong cách rất nho nhã, nắm tay cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh cùng bước vào trong cửa hàng, dường như cô gái hơi ngại ngùng, ngơ ngác bị người đàn ông kéo vào.
"Xin hỏi quý khách muốn xem gì ạ?"
Giản Mặc Thư nắm lấy tay Du Họa đặt ở bên người không cho cô chạy trốn, nghe thấy vậy nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng, chỉ chỉ vào Du Họa: "Nội y."
"Vâng, xin hỏi thích loại phong cách nào ạ, tôi có thể giới thiệu cho quý khách."
Giản Mặc Thư vừa định mở miệng thì cảm nhận được Du Họa lén nhéo anh một cái, anh quay đầu lại thì thấy dáng vẻ hai mắt ngập nước, vẻ mặt thẹn thùng của cô, khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng: "Để bọn tôi tự mình chọn."
Chờ nhân viên rời đi, Du Họa mới nắm lấy góc áo của Giản Mặc Thư: "Thầy Mặc Thư, thật sự không cần..."
Du Họa nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh, cẩn thận nhìn bốn phía, dù cho trong cửa hàng chỉ có hai nhân viên kinh doanh, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy có rất nhiều người đang chăm chú nhìn họ còn nói thầm khe khẽ, dù sao thì chuyện cùng bạn trai mua sắm thứ riêng tư gì đó như nội y, thật sự rất kỳ lạ mà...
Giản Mặc Thư bẹo bẹo khuôn mặt đỏ ửng của cô, nâng cao tông lên: "Em không chọn, vậy thì anh phải chọn giúp em à?"
"Dù sao cũng là mặc cho anh xem mà."
Du Họa nhớ lại hàng đêm cô năm trên giường bị người đàn ông cởi sạch chỉ còn lại nội y, cúp ngực ren màu đen áp lên trên bộ ngực làm nổi bật hai ngọn tuyết phong trắng tinh mềm mại, ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng giống như muốn đốt cháy cô, trái tim Du Họa sẽ đập lung tung không dừng lại được, để mặc cho Giản Mặc Thư kéo cô đi về phía trước.
Nhưng mà thế nào cô cũng không nghĩ đến, người đàn ông trực tiếp dẫn cô đến một góc chuyên bán nội y tình thú.
"Không phải... mua nội y sao?" Vẻ mặt Du Họa dại ra nhìn một loạt nội y tình thú xếp thành từng bộ trước mặt.
"Những thứ này không phải sao?"
"Nhưng đây là, nội y tình thú..." Du Họa càng nói càng nhỏ, đến lúc cuối hận không thể xoay người bỏ chạy, tiếc rằng bị Giản Mặc Thư dắt lấy tay vững vàng.
"Không đúng, đây là đạo cụ tạo hình."
"Công việc người mẫu khỏa thân tiếp theo, sẽ mặc những thứ này."
Mặc những thứ này?!
Nội y tình thú trước mặt trên cơ bản đều là chất liệu lụa mỏng như cánh ve, còn có thêm viền ren, các kiểu lộ núm, hở đáy. Ở bên cạnh có đủ ma nơ canh mặc nguyên bộ nội y hoàn chỉnh được bện bằng dây thừng đan lưới, quần lót phía dưới chỉ có một mảnh vải khá mỏng ở chỗ giữa hai chân, giống như một chiếc võng nhỏ khó khăn lắm mới bảo vệ được miệng nhỏ, ngay cả mu cũng không che được, vừa gọi cảm lại đầy nhục dục, hở đến cực hạn.
Du Họa giật mình, rúc vào trong ngực anh, lắc đầu điên cuồng: "Hở, hở quá..."
"Không hở."
Giản Mặc Thư khẽ thì thầm bên tai cô, chững chạc nói dối: "Trước đó Họa Họa còn trần truồng mà, bây giờ cho em thêm chút vải che kín còn chưa vui sao?"
Du Họa nghe thấy lời trấn an nghe có vẻ như rất có lý nhưng lại là nói xằng nói xiên của Giản Mặc Thư, sau khi suy nghĩ kỹ không nói nên được lời nào phản bác, chỉ có thể yếu ớt tỏ vẻ từ chối: "Em không cần loại vải như thế này..."
"Nghe lời đi." Người đàn ông đè lại đỉnh đầu ngoe nguẩy của cô: "Chẳng lẽ Họa Họa không muốn làm người mẫu cho thầy Mặc Thư sao?"
Du Họa nhăn nhó một hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Dưới ánh mắt chăm chú của Du Họa, Giản Mặc Thư từ từ chọn lựa trong đống vải ít đến đáng thương cả buổi mới chọn ra một bộ vải sa mỏng liền thân nửa trong suốt, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Có thể mặc thử không?"
Nhân viên cửa hàng nở nụ cười chuyên nghiệp: "Ngại quá, nội y tình thú khá riêng tư, chỉ có thể mua không thể thử, nếu như hai vị nhắm được cái nào, có thể cho tôi biết số đo, tôi lấy giúp các vị."
Du Họa vừa nghe xong, trong mắt sáng lên hy vọng tránh được một kiếp, rồi sau đó bị Giản Mặc Thư tiêu diệt một cách vô tình.
"Mua."
Sau khi Giản Mặc Thư tính tiền xong quay lại xách theo một túi to, dưới nụ cười và ánh mắt hiểu rõ của nhân viên cửa hàng đẩy Du Họa vào phòng thử đồ.
"Giơ tay lên." Giản Mặc Thư đứng sau Du Họa chỉ huy cô.
Du Họa nghe lời nâng cánh tay lên, để cho Giản Mặc Thư cởi chiếc áo ngắn tay của cô xuống, tiếp đến là quần, cuối cùng là nội y.
Du Họa nhìn tấm gương trong phòng thử đồ phản chiếu cơ thể trần truồng của bản thân mình và người đàn ông áo mũ chỉnh tề phía sau lưng bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Giản Mặc Thư giũ bộ nội y mỏng manh kia ra mặc vào cho Du Họa.
Bộ nội y này thuần màu đen, vòng ren tinh tế quấn quanh cô, từ vòng cổ có hai dây ren kéo đến thắt nút bên ngoài hai