Chương 53: Mưa như trút nước
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Việc chiêu mộ tạm thời kết thúc, vẫn còn một đợt thi cuối kỳ nữa mới đến kỳ nghỉ hè năm ba.
Sau khi Du Hoạ báo cho Giản Mặc Thư xong thì vẫn luôn ở thư viện để ôn thi đến gần tối.
Gần đến giờ cơm, người bên cạnh lần lượt ngồi xuống hoặc rời đi, những lời kiểu như “Sắp mưa rồi”, “Không mang ô” cùng những âm thanh thu dọn đồ đạc bay vào tai Du Hoạ cùng một lúc.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài chiếc cửa sổ xa xa, sắc trời âm u nặng nề, chắc chắn là sắp mưa rồi, rõ ràng buổi trưa vẫn rất nắng, bây giờ nói trở trời là trở trời ngay.
Du Hoạ vô thức mở túi, nhưng lại không thấy chiếc ô bình thường hay chuẩn bị sẵn, lúc này cô mới nhớ lại hôm nay ra ngoài hơi gấp gáp, hình như đã để ô trên bàn trà rồi.
Cô đóng sách lại bỏ vào túi rồi vội vàng rời khỏi thư viện, nếu không về thì chút nữa chắc sẽ phải đội mưa về thôi.
Mà đời đâu như là mơ, cô vừa tới cửa thì những giọt mưa to như hạt đậu liền rơi xuống, ban đầu chỉ có vài hạt, thế nhưng cơn mưa trút xuống rất nhanh, rơi trên những phiến lên dọc hai bên đường, kêu lên lộp bộp.
A…
Du Hoạ nhìn màn nước trước mắt, cảm thấy cơn mưa này sẽ không tạnh được trong chốc lát.
Vẫn nên gọi thầy Mặc Thư đến đón thôi.
Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Giản Mặc Thư, thế nhưng vẫn chưa nhấn gọi thì đã có điện thoại của Giản Mặc Thư gọi đến.
“Hoạ Hoạ, vẫn còn đang ở thư viện à?”
“Ở cổng...Thầy Mặc Thư muốn đến đón em sao?”
“Ừm, em cứ ở đó đợi anh, anh đang đi qua.”
“Vâng.” Âm cuối của Du Hoạ hơi cao, nghe như đang làm nũng.
Không lâu sau, một bóng dáng thẳng tắp xuất hiện trong làn mưa, Giản Mặc Thư cầm ô bước đến.
Du Hoạ đứng trên bậc thềm ở cổng thư viện, thấy Giản Mặc Thư từng bước tiến lại gần rồi đưa tay ra với cô, cô liền vội vàng thuận theo sức lực của anh mà chui vào trong ô, dính chặt vào anh.
Gió thổi mưa bay, nước bắn tứ tung bốn phía, cho dù ô Giản Mặc Thư đem đến đã đủ lớn, thế nhưng hai người vẫn bị những hạt mưa bay xiên vào làm ướt nửa người.
Đi xe về nhà, Du Hoạ liền bị Giản Mặc Thư đẩy vào phòng tắm tắm nước nóng tránh cảm lạnh, anh thì lên phòng tắm lầu hai.
Xả nước nóng đầy bồn, Du Hoạ cởi hết quần áo ướt rồi ngâm mình vào trong, đợi cơ thể đang lạnh cóng run cầm cập của mình hoàn toàn chìm trong làn nước ấm nóng, cô mới cảm giác người mình như sống lại.
Thế nhưng khi Du Hoạ tắm rửa xong, cầm khăn lông trong phòng tắm chuẩn bị lau khô người thì mới phát hiện một điều: Không có quần áo thay.
Cảnh này hình như quen thuộc lạ thường…
“Hoạ Hoạ, mở cửa.” Giản Mặc Thư gõ cửa phòng tắm: “Anh sang đưa quần áo cho em.”
Mắt Du Hoạ sáng lên, thầy Mặc Thư đến thật đúng lúc.
Cô treo khăn lông lên giá, không mặc gì hé mở cửa phòng tắm, đưa tay nhận lấy quần áo.
Không ngờ thứ cô nhận được là một bàn tay ấm nóng, Giản Mặc Thư nắm chặt bàn tay trắng mịn của cô, cơ thể hơi dùng sức, kéo lấy cánh cửa Du Hoạ đang chống đỡ, tự mình lách người bước vào phòng tắm.
“...Thầy Mặc Thư, thầy, thầy làm gì vậy?”
“Thay quần áo cho em.”
Tay còn lại của Giản Mặc cầm thứ gọi là “quần áo”, là bộ nội y tình thú đã mua hôm trước .
Thấy lớp